Đào Nhị Thẩm gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nào chỉ có ăn quen thôi đâu mà đúng ra là rất hợp khẩu vị.
“Ngọc Dung này, tay nghề này của cháu thật sự không chê nổi.”
Đồ ăn mình làm ra được công nhân nên Ngọc Dung cười vô cùng vui vẻ. Có điều là do nhịn đói suốt dọc đường chạy nạn nên gương mặt nàng ấy bị đói tới độ gầy rộc đi, khiến khi cười lên làm cho người khác đau lòng vô cùng.
Đào Nhị Thẩm cũng không biết tại sao mình vừa nhìn thấy hai tiểu nha đầu này của nhà họ Ngọc lại không kiềm nén được mà yêu quý, là kiểu nhìn hợp mắt vô cùng. Thấy cả nhà nàng ấy cũng không có trưởng bối, bản thân lại có đủ khả năng trông nom bọn họ nên coi như là tích phúc đi vậy.
“Cái con ngao này ấy, trước tiên đừng động vào chúng nó, để cho chúng nó thả bong bóng nước, để chúng nó nhả sạch bùn đát đã ăn ra, chứ không ăn vào sẽ cấn răng lắm.”
Ngọc Dung cẩn thận lắng nghe.
“Thẩm ơi, chúng nó nhả sạch cát rồi thì nấu như thế nào nữa?”
“Cứ nấu trực tiếp thôi. Ngày thường cháu nấu canh thế nào thì bây giờ nấu nó như thế. Canh ngao tươi thơm vô cùng, tiểu nha đầu Ngọc Trúc hẳn sẽ rất thích uống.”
Nhắc tới Ngọc Trúc, hai người có thêm nhiều chủ đề chung hơn.
Đào Nhị Thẩm hồi xuống nói chuyện phiếm một lúc rồi ra về, lúc đi còn chủ động giúp nàng ấy một đống công việc.
Như giúp nhà họ Ngọc mua gà, giúp nhà họ Ngọc mua vại nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507132/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.