Những chỗ khác đều ổn, chỉ cần gột qua là sạch. Nhưng mông của Ngọc Trúc vì ngồi ở trên mặt cát nên khó tránh khỏi việc bị thấm ướt một mảng lớn.
“Bây giờ trời đang nắng to, thẩm thay cho chúa cái quần, chốc lát thôi là phơi khô, có được không? Mặc đồ ẩm ướt dễ sinh bệnh lắm.”
Mặc dù Ngọc Trúc không muốn cởi quần trước mặt người ngoài nhưng nàng lại càng không muốn bị bệnh. Cái cơ thể này yếu đuối thế nào, nàng hiểu rõ vô cùng.
“Cảm ơn Đào Nhị Thẩm.”
Đào Nhị Thẩm nghe tiếng trẻ con là lòng như tan hết ra.
Nếu đây là cháu gái của mình thì tốt biết bao! Hai cái đứa đáng thất vọng kia nhất định trong năm nay phải thành gia!
Đào Nhị Thẩm thèm cháu tới đỏ mắt, bế Ngọc Trúc đi vào phòng của bà, lấy từ trong cái tủ ra hai cái tấm áo đay cũ rách của mình ra.
Ở phía trên có hai cái lỗ thủng lớn, sửa cũng không được nên cứ đặt mãi ở đó. Mang nó ra để thay quần cho con bé cũng được.
Đào Nhị Thẩm rất khéo tay, bà lấy kéo may kim chỉ ra, xoẹt xoẹt vài cái là đã cắt được đại khái, may vào thì lại càng đơn giản hơn. Một chiếc quần vừa người đã nhanh chóng được làm ra.
Ngọc Trúc nhìn mà trợn mắt há mồm. Thế này khéo quá! Đúng không!
Đào Nhị Thẩm thận chí còn chẳng sờ vào, mà cứ nhìn bằng hai mắt đã bắt đầu cắt, bắt đầu may rồi, quá lợi hại!
“Nào, Ngọc Trúc thử xem nào.”
Hai người đang chuẩn bị thử quần thì chợt nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507126/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.