“Giúp ta trông nom?” 
Ngọc Dung nhất thời thoáng do dự. 
Đưa tiểu muội cho Đào Nhị Thẩm thì đương nhiên nàng ấy sẽ nhẹ gánh hơn nhiều. Nhưng nàng ấy vừa mới đến đây ở, lại không mấy thân quen với vị Đào Nhị Thẩm này, nếu cứ thế mà giao tiểu muội cho bà thì quả là không thể yên tâm nổi. 
Đào Nhị Thẩm rất giỏi trong việc nhìn người, nào lại không hay biết nàng ấy đang lo lắng điều gì: “Cháu yên tâm, đây là do thôn trưởng dặn dò, lát nữa cháu cũng có thể đi hỏi ông ấy mà, là ông ấy bảo ta chăm hộ cháu nửa ngày. Cũng không phải là ở nhà đâu, ta còn phải đến bãi cát bên cạnh để cào ngao, đến khi ấy sẽ có rất nhiều người cùng chăm sóc con bé.” 
Vừa nghe đến bãi biển để cào ngao, Ngọc Trúc vốn đang không tình nguyện ngay tập tức phấn khích hẳn. 
“Đại tỷ, tỷ đi mua đồ đi, Ngọc Trúc không đi đâu.” 
Nàng chỉ thiếu điều chưa ghi mấy chữ muốn đến bãi cát lên trên mặt thôi. 
Ngọc Dung giận dỗi véo nàng một cái. Tiểu muội vô lương tâm, nàng ấy lo lắng như vậy là vì ai hả, kết quả nàng còn chẳng buồn đi theo mình. 
Thôi được rồi, cứ để tiểu muội ở nhà vậy, như thế mình cũng có thể cầm được nhiều thứ hơn. 
“Vậy thì làm phiền thẩm rồi, ta mua đồ xong sẽ nhanh chóng trở về.” 
Ngọc Trúc được đặt vô cùng cẩn thận vào trong lòng của Đào Nhị Thẩm. 
Đào Nhị Thẩm trông chờ có cháu bao năm mà chẳng được nên nhìn thấy đứa bé bà đã thấy tham 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507122/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.