"Nếu như không có tấm thẻ bài này thì chỉ có thể dùng tiền để đến phủ nha làm lại cái nữa, chớ có trách ta không nhắc nhở gì.”
Bởi do đông người nên hắn ta sợ có vài người không nghe thấy nên đã cố ý đi qua đi lại vòng trước vòng sau đám người hẳn hai lần, hô hào hơn chục lượt, khô khản cả cổ.
Ngọc Trúc có ấn tượng khá tốt đối với vị tiểu lại họ Ngụy này, nên khi hắn ta bước đến bên nhà nàng ấy, nàng ấy còn nở một nụ cười ngọt ngào với hắn ta.
Ngụy Bình trông thấy có đứa bé cười với hắn ta thì giật mình sửng sốt. Hắn ta biết tướng mạo của bản thân hắn ta rất cục mịch, bình thường lúc hắn ta cười lũ trẻ con đều thấy mà sợ, chứ chớ nói gì đến vẻ mặt nghiêm nghị của hắn ta lúc này.
Đứa bé này không những không bị dọa sợ mà khóc, lại còn cười với hắn ta? Ôi, đúng là có mắt nhìn mà.
Ngụy Bình không khỏi nhìn đứa bé thêm vài lần, tiện thể cũng nhìn thêm người đang bế nàng.
Chao ôi, gầy quá, nếu không phải nhìn thấy búi tóc kiểu nữ trên đầu thì thật sự là chẳng nhìn ra được là nam hay là nữ. Thằng nhóc ở bên cạnh lại càng gầy, cả nhà đều gầy đến độ như chỉ còn da bọc xương, thật sự rất đáng thương.
Thế nhưng bây giờ cả nhà bọn họ đã đến thành Hoài rồi, nhất định sẽ khá khẩm hơn.
Lúc Ngụy Bình thu hồi ánh mắt có liếc qua tấm thẻ bài trên tay nữ tử kia, số một trăm bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507111/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.