Từ sau khi bị bán tới một làng chài nhỏ, suốt hai mươi năm trời nàng đã sinh sống và lớn lên ở đó. Cái gì có thể ăn, ăn như thế nào, không ai hiểu rõ hơn nàng.
Nếu có thể đi tới Hoài Thành, nhất định sẽ không chết đói!
Điểm mấu chốt chính là, nếu đi tới Hoài Thành, nhị tỷ sẽ không phải bán thân nữa.
“Tỷ tỷ…… Đi Hoài Thành đi, không được bán thân.”
Hai tỷ muội Ngọc Dung vốn cũng đang nung nấu ý định đi Hoài Thành, bây giờ lại nghe tiểu muội nói vậy, ngay lập tức liền đưa ra quyết định.
“Chúng ta đi Hoài Thành!”
Mặc dù nơi đó nghèo khổ, nhưng còn tốt hơn vạn lần so với cái ổ sói kia. Nếu không thể quay về, nếu có thể tìm được một cuộc sống bình yên ở Hoài Thành, thì khó khăn đến mấy, mệt nhọc đến mấy, các nàng cũng chấp nhận.
Hơn nữa, một cuộc sống yên ổn chính là điều cần thiết nhất đối với tiểu muội. Nếu mỗi ngày cứ phải ngủ bằng màn trời chiếu đất, cứ phải ăn cỏ dại uống nước lạnh như thế này thì thực sự rất không tốt cho sức khoẻ của nàng.
Cuối cùng Ngọc Linh cũng từ bỏ ý định bán thân đổi tiền, dẫn tỷ tỷ và muội muội đi đăng ký để nhận ba mươi đồng bối và mười lăm cân gạo kê.
Mười lăm cân gạo kê đối với Ngọc Linh mà nói thì chỉ là chút lòng thành, có thể nhẹ nhàng vác trên vai. Ngọc Trúc thức thời chui vào trong ngực trưởng tỷ, không còn khóc nháo nữa.
Một canh giờ sau, những nạn dân đã giao nộp ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507109/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.