Ngọc Trúc ngoan ngoãn ghé vào trên lưng Ngọc Dung, không hề nhúc nhích, nàng đang cố gắng hết sức để khiến Ngọc Dung bớt lo. 
Nhưng hành động này hơi phản tác dụng, bởi vì Ngọc Dung lại càng lo lắng hơn. 
Bởi vì tuy ngày thường tiểu muội vẫn là một hài tử nghe lời, nhưng lúc đói bụng khát nước sẽ lăn qua lộn lại, rầm rì liên tục trên lưng nàng ấy. Bỗng nhiên hôm nay, nàng lại nằm im không hề cử động… Ngọc Dung cho rằng muội muội nhà mình đã đói lả người rồi. 
Và nàng ấy lập tức tự trách mình. 
Vừa rồi lẽ ra khi muội muội đưa cỏ tới bên miệng, nàng ấy không nên ăn mới đúng. 
Nếu để muội muội đói quá mà bệnh, nàng ấy thật là…… 
“Trưởng tỷ!” 
Ngọc Dung đang đắm chìm trong cảm xúc tự trách, lại nghe thấy một tiếng “Trưởng tỷ”, lập tức tỉnh táo lại. 
 Nàng ấy nhìn vẻ vui mừng không che giấu được trong mắt nhị muội liền biết chắc chắn lúc này nhị muội đã mang thức ăn về rồi. 
“Nhị… nhị đệ, rốt cuộc đệ đã trở lại!” Nói ra câu này, hốc mắt Ngọc Dung không tự chủ bắt đầu ửng đỏ. 
Mỗi lần nhị muội đi theo đám người khác tìm đồ ăn, nàng ấy đều phải lo lắng đề phòng thật lâu. Mãi cho đến khi nhị muội trở lại bên cạnh, nàng ấy mới có thể thả lỏng lại. 
“Có mệt hay không, muốn nghỉ một lát trước hay không?” 
“Không mệt không mệt, trưởng tỷ, thân thể của ta vẫn khỏe lắm. Có chạy thêm một ngày cũng không có vấn đề gì. Tiểu muội thế nào? Có quấy ngươi hay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507103/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.