“Cứ nhai thứ này cho thấm miệng đi, chốc lát nữa nhị ca ngươi trở về sẽ có nước và thức ăn.”
Ngọc Trúc: “!!!!”
Rốt cuộc là nàng xuyên qua tới thời đại nào đây?! Mà đồ ăn lại là cỏ?!! Ngọc Trúc liếm đôi môi khô khốc nhìn mấy cây cỏ hơi úa héo nhưng vẫn còn một chút ươn ướt kia, do dự một chút mới đưa tay nhận lấy.
Không còn cách nào khác, nàng quá khát, lại quá đói rồi……
Nhìn những con người xanh xao vàng vọt tựa như cái xác không hồn kia, thực rõ ràng đây chính là tình huống chỉ có thể xuất hiện ở niên đại có nạn đói, có chiến loạn.
Ở giai đoạn này, có mấy cọng cỏ để nhai đã xem như rất hạnh phúc rồi, nàng làm sao dám ghét bỏ chúng nó.
Ngọc Trúc nhai xong một cọng cỏ, cuối cùng trong miệng cũng không còn khô nữa, đang lúc nàng muốn nhai tiếp cọng thứ hai, đột nhiên nữ hài tử cõng nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã té ngã xuống đất.
Một đại nương đang đi gần bọn họ đi tới đỡ nàng ấy một phen rồi không nhịn được nói vài câu.
“Ngọc Dung, sắc mặt ngươi thật sự không tốt, nếu không ngươi cứ tìm một nơi có bóng râm ngồi nghỉ ngơi một lát xong ăn chút gì đó lại đi. Ngươi phải cõng hài tử này, lại không nỡ ăn, thân thể nào chịu nổi?”
Ngọc Dung từ chối, nàng ấy một mực lắc lắc đầu không chịu đi tìm nơi nghỉ tạm.
Trước mắt còn chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, nếu nghỉ chân, sẽ tụt lại phía sau, sợ rằng nhị muội trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507102/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.