Edit: Yunchan
Dịch Viễn giật bắn, đến đây mới phát hiện có người níu mình lại.
Hắn vươn ngón tay theo phản xạ đâm thẳng vào hai mắt không có gì che chắn của người đàn ông phía sau. Đối phương run bắn vì bị tấn công bất ngờ, cơn đau khiến người đàn ông thả tuột tay ra, bịt mắt mình thét lên thảm thiết:
“Á, mắt của ta, mắt của ta!”
Hắn vùng mạnh tay ra, gập nhanh lưng xuống, tung quyền đấm mạnh vào tên đang tóm hai chân mình. Quyền đầu tiên đánh trúng vào khôi giáp làm tay hắn đau buốt, nhưng hắn không dừng lại, tay trái lật lên lấy sống tay chém về phía yết hầu lộ ra ngoài của tên đàn ông đang ngửa đầu.
Cặp mắt của tên bị thịt mặc giáp xanh thoắt cái lồi ra, đau tới độ thả nhanh hai tay, ho khan kịch liệt.
“Khụ khụ khụ khụ —– chết, chết tiệt, hắn nhìn thấy, nhìn thấy chúng ta!”
Người đàn ông giáp sắt phía trước lùi sang bên, nhắm tịt mắt quát lên đau đớn: “Không thể nào? Hắn chỉ là người phàm, người phàm không thể nhìn thấy!”
“Không thấy thì sao chọc vào mắt ngươi được hả?!”
“Nhất định là do hai chúng ta sắp thành công, hắn sắp chết nên mới vượt qua ranh giới nhìn thấy chúng ta! Đừng thả hắn đi!”
Tuy Dịch Viễn khiếp sợ vì trong hồ có người giở trò, nhưng vẫn cấp tốc bơi nhanh lên mặt nước.
“Hắn muốn chạy trốn! Tiểu tử! Chạy đi đâu!” Giáp xanh sừng sộ nhìn hắn, lập tức bắn lên theo hệt như mũi tên, hai tay biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-noan-dong/2516922/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.