Edit: Yunchan
Đông Đông chờ ở trong phòng Dịch Viễn, ngày đầu tiên, ban ngày vẫn khá ổn, bình thường hắn không ở nhà vào ban ngày nên cô đã quen rồi. Nhưng vào ban đêm, cô nằm trong chăn lăn qua lộn lại cả đêm, làm cách nào cũng không ngủ nổi.
Mỗi khi vừa mê mang thiếp đi, trở người qua không chạm phải hắn thì lại sực tỉnh.
Cô gả vào nhà mới có bao lâu đâu, sao lại tập thành thói quen như vậy chứ?
Đông Đông vuốt nhẹ chỗ nằm lạnh lẽo bên cạnh, trong lòng có phần trống trải.
Hắn không ở nhà, làm căn phòng vào đêm như lớn hơn rất nhiều, tới chăn cũng lạnh.
Mới đó hàng đêm cô đều ngủ chung với hắn, hắn lúc nào cũng ôm cô ngủ, cô còn thấy ngượng. Nào biết hắn vừa vắng mặt, cô lại nhớ tiếng đập đều đều của tim hắn, nhớ cảm giác da thịt kề cận, nhớ cảm giác an lòng ấm áp lúc cô rúc trong ngực hắn.
Đêm hôm đó, hình như ánh trăng xuyên qua song cửa sổ vào phòng cũng trở nên lạnh lẽo, không hiền hòa như thường khi nữa.
Ngày thứ hai, nhớ nhung len vào tim, lẻn vào hồn, cô ngồi trong phòng mà không tài nào định tâm được. Lúc nhận đống quần áo mùa đông cho hắn, cô chợt nhớ tới căn phòng nhỏ trong phường giấy của hắn rất bừa bộn, quần áo mùa hè với mùa thu cũng không biết thu dọn, cô bèn cầm bọc quần áo mùa đông, định mang qua cho hắn để khi nào áo bẩn thì có để thay.
Thấy cô muốn đi, nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-noan-dong/2516908/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.