Edit: Yunchan
Đông Đông chưa bao giờ nghĩ một ngày lại có thể trôi qua như vậy.
Quen dậy sớm trước khi trời sáng tỏ, mỗi ngày đều phải mở cửa tiệm buôn bán, rồi đột nhiên trở thành Thiếu phu nhân chẳng cần động tới ngón tay, nói thật trong chốc lát cô chẳng tài nào thích nghi nổi.
Sau khi gả vào Dịch gia, mỗi ngày cô không cần dậy sớm, chuyện gì cũng có nha hoàn làm thay hết cho cô, cô không cần giặt quần áo, không cần nấu đồ ăn, ngay cả khi cô muốn lau sàn nhà, thì sàn nhà cũng đã được người ta lau bóng loáng từ đời nào rồi.
Buổi sáng mỗi ngày ngoài việc giúp Dịch Viễn rửa mặt, sửa soạng, pha trà, mặc quần áo cho hắn và mang giày vớ ra, xong đâu đấy, chờ hắn ra khỏi nhà tới tác phường rồi thì cô hoàn toàn biến thành một kẻ nhàn rỗi. Phải đợi tới tối hắn về nhà cô mới có vài ba chuyện để làm.
Lúc mới bắt đầu, ban ngày rảnh rỗi cô còn lấy việc đọc sách để giết thời gian. Nhưng chưa đầy mấy ngày cô đã chán tới nỗi nghịch ngón tay của mình.
Gian phòng của Dịch Viễn tất nhiên lớn hơn nhà trước của cô rất nhiều, nhưng ngồi ỳ cả ngày trong sân thế này cô cũng thấy bức bối, chưa đầy hai ngày đã đi tản bộ xung quanh đại trạch.
Bọn hạ nhân nha hoàn thấy cô, tuy sẽ gục đầu uốn gối, nhưng chẳng ai dám nói nhiều với cô, có lẽ họ cũng không biết nên nói chuyện với cô thế nào.
Người ở đây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-noan-dong/2516906/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.