Bạch Tiểu Niên rất khác với tôi. Nhờ cậu ấy lao tâm khổ tứ kéo lên mà tôi mới lết được tới mức điểm trung bình toàn lớp, chỉ cần bị để mặc một ngày, tôi sẽ lập tức rơi tự do. Bạch Tiểu Niên thì hoàn toàn trái lại, chẳng những thông minh thiên phú lại còn vô cùng chăm chỉ, cho đến năm lớp sáu điểm số chưa bao giờ xuống tới 94.
Tôi không ghen tị gì cả. Cậu ấy chính là mặt mũi của tôi. Cậu ấy thi tốt, tôi cũng tự hào nở mày nở mặt.
Mỗi cuối tuần, Bạch Tiểu Niên đều ngập đầu trong lớp học thêm. Dù sao tôi cũng vô công rồi nghề nên luôn luôn đi cùng cậu ấy. Tôi nhìn cậu ấy bước vào trường luyện thi, xong đâu đấy đẩy xe đạp tới tiệm KFC, chui vào nằm ườn xác trong đó đợi hết buổi sáng.
Hồi ấy cũng chẳng có món giải trí nào ra hồn. Cục gạch Nokia tàn tạ của tôi chỉ có nhõn cái trò cho rắn ăn chán ốm. Tôi lấy nước đá ở quầy gọi đồ. Đá không mất tiền, tôi ngồi bên cửa sổ nhai hết một cốc là vừa đúng lúc cậu ấy học xong.
Bản tính Hồ Gia Minh làm bất cứ chuyện gì cũng rất thiếu kiên nhẫn, duy chỉ có đưa Bạch Tiểu Niên đi học thì chẳng quản bão táp mưa sa, hệt như bị cho ăn bùa mê thuốc lú. Hôm nào cậu ấy không đi thì tôi mới chịu ở nhà.
“Nè Hồ Gia Minh, trong lúc chờ tớ thì cậu tranh thủ làm bài tập được không?” Cậu ấy hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, bảo rằng tớ sinh ra không phải để học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nien/1677292/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.