Một tháng trước, đế vương Duẫn Thiên Ngạo và Phó Kinh của hai nước Duẫn, Thược ngay trong cuộc đàm phán ở Kháng Kì thì bị Bộ Sát ám sát, tử vong ngay tại chỗ. Duẫn quốc nhất thời nội loạn, đại hoàng tử và tam hoàng tử kết đảng phái, cả nước vô chủ, vì thế mà sức mạnh ngày càng suy yếu. Mà hoàng thái tử Thược quốc cũng không lên ngôi chỉ vì anh ta đã lập một lời thề vô cùng quan trọng: không báo thù được cho cha mình thì vĩnh viễn không xưng đế.
Trong nhất thời, lòng người khắp thiên hạ rối loạn. Không nói đến Băng Lăng thì tổng giá trị giải thưởng cho mạng Bộ Sát đã cao đến một ngàn vạn lượng.
Hừ! Tôi cười lạnh. Báo thù gì chứ, thật sự là quá nhàm chán. Kẻ muốn Phó Kinh chết nhất chẳng phải cũng chính là hắn ta sao?
Một tay tôi cầm súng đặt sau ót Phó Quân Mạc rồi nhẹ nhàng lách ra sau hắn, một tay bỏ lồng ngực đang phát đau ra để kéo tấm vải đen che mặt hắn xuống.
“Làm sao nàng phát hiện ra ta?” Phó Quân Mạc liếc mắt nhìn tôi, không động đậy nhưng cũng không có vẻ mặt căng thẳng lo sợ của người bị uy hiếp mà chỉ………………….. khá là thâm trầm.
Tôi buông tay, tấm vải đen từ từ rơi xuống. Từng cơn đau ở lồng ngực cũng ngày càng dữ dội rồi biến thành vị tanh ngòn ngọt ở yết hầu. Tôi cố gắng nuốt chúng xuống.
“Là trận pháp ‘Tam kiền tứ khôn’.” Tôi hơi động đậy ngón tay ở cò súng, khó nhọc trả lời,”Ta vốn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2724001/quyen-3-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.