"Kẹt", cửa ở gian ngoài bị đẩy ra. Tôi nghe tiếng lắp bắp của Tâm Tuệ:"Thiếu. Thiếu chủ.."
Sau một lúc yên lặng, cô bé đẩy cửa vào, trên mặt vẫn còn hơi sợ sệt.
Bàn tay đang vuốt tóc dừng lại, tôi thở dài. Rõ ràng là tranh cãi gay gắt như vậy, gần như là tuyệt giao mà chàng vẫn nhất quyết ngủ gian ngoài, còn tôi..
"Tiểu thư, cơ thể hôm nay tốt hơn nhiều không ạ?" Tâm Tuệ đặt hòm thuốc trên lưng xuống cười nhẹ, "Để em đổi vải sạch cho người." Bên ngoài lại vang lên tiếng đóng mở cửa.
Tôi mím môi buộc tóc lại, trong lòng nhạt nhẽo chán nản nhưng lại miễn cưỡng cười:"Được."
"Tiểu thư, sắc mặt người xấu quá vậy." Tâm Tuệ vừa tháo vải băng trên người tôi vừa nhíu mày, "Người với Thiếu chủ.. sao lại trở thành thế này rồi?"
Tôi nhìn miệng vết thương đã khép lại, cười ảo não:"Ta cũng muốn biết đấy!"
Tâm Tuệ lấy thuốc mỡ cẩn thận thoa lên miệng vết thương, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:"Tiểu thư, da người đẹp quá, cứ như em bé mới sinh ấy."
Tôi cúi đầu nhìn, hình như... thật thế. "Nghiêm túc mà nói, cơ thể ta quả thật là thay da đổi thịt vào một năm trước nên khả năng tự lành cũng rất tốt." Vì vậy giống em bé mới sinh... cũng không có gì là kì lạ.
Tâm Tuệ thoa thuốc, buộc vải băng, gương mặt dịu dàng hơi cô đơn:"Tiểu thư, người có biết không? Một năm này, em luôn ở cùng với người. Người tuy rằng nhiều lúc đang cười rất tươi, nhưng ý cười đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723989/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.