Từ sau hôm ấy, tôi chưa thấy lại Kì Nhiên, nhưng rõ ràng trong chỗ tối có người theo dõi, hay nói là giám sát tôi. Tôi cười khổ. Tên Bạch Thắng Y biến thái kia quả là có ý định sẽ không cho tôi có ngày yên lành mà.
Trong phòng truyền đến giọng nói nhanh nhảu của Tâm Tuệ:" Tôi đã nói là không thể nóng vội, không thể nóng vội mà, sao huynh cứ như vậy mãi thế. Tiểu Niệm ngoan, đừng khóc nữa, tỷ tỷ ôm cái nào."
Tiếp theo là tiếng cười ngây ngô có hơi xấu hổ của Văn Nhược Bân:"Ta chỉ cảm thấy là chơi rất vui mà... (Tôi có thể hình dung được vẻ mặt tức giận muốn giết người của Tâm Tuệ rồi) Ầy — muội xem, Tiểu Niệm bây giờ còn thân thiết với muội hơn cả ta..."
Không thể không bội phục tên Văn Nhược Bân này, vậy mà có thể khiến một Tâm Tuệ tính tình hiền dịu như vậy nổi điên.
Lại nói, khó trách sao lúc trước nghe thấy cái tên Văn Nhược Bân này quen tai, thì ra là một trong tứ đại thừa tướng của Băng Lăng. Nếu đến giờ mà tôi còn không biết thân phận của hắn thì đúng là ngốc đến hết thuốc chữa.
Chỉ có điều. Người này trước mặt Tâm Tuệ làm gì có một chút bộ dạng nào của một trong tứ đại thừa tướng đâu, quả thực rất giống một đứa trẻ lớn xác xấu xa, suốt ngày dính lấy cô bé. Không phải.. là thích Tâm Tuệ rồi chứ?
Khụ ~ chuyện này.. hẳn là vẫn nên để Tâm Tuệ nhận ra được bộ mặt thật của hắn nhỉ, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723951/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.