Thị vệ trong phòng trong nháy mắt đã tản đi, trong căn phòng lạnh lẽo trống trải chỉ còn mình tôi không thể nhúc nhích đứng đó, đứng mãi đến khi bọn Tâm Tuệ vội vã chạy vào.
Nâng bàn tay đã động đậy được lên, tôi hớp một muỗng hoa chưng rượu nhạt nhẽo lạnh buốt. Độc.. không phải bị hạ trong này sao?
Sở dĩ Bộ Sát trúng độc mà tôi vẫn an lành là vì loại độc này chỉ ở trong cơ thể người bị nội thương nặng mới bộc phát. Mà Bộ Sát trên đường về vừa bị nội thương ít nhiều, lại còn cố ý giúp tôi đả thông khí huyệt nên thương thế mới càng tăng thêm.
Tôi quay đầu nhìn về phía Tâm Tuệ đang lo lắng, Tâm Lạc thì luống cuống tay chân và Tiểu Ngân đang trừng đôi mắt đen như hắc ngọc dụi người mình. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở Vô Dạ, người vẫn không để lộ bất kì thần sắc nào.
Ngước lên, giọng tôi dần dà trầm xuống:"Ta vẫn luôn thấy khó hiểu, rõ ràng thức ăn là do Tâm Tuệ nấu, không qua tay bất kì ai ngoài ta. Vì sao lại có thể có độc?"
Tôi giương bàn tay thon gầy trắng nõn đến trước mặt hắn, giữa ánh nến lờ mờ u tối, trong bàn tay tôi lóe lên tia sáng lợt lạt. Chính bột phấn trên tay Vô Dạ rơi vào chén mới trở thành độc dược đục ruột?
Tôi bước dần về phía hắn. Mỗi bước đi như rút cạn sức lực mình:"Vô Dạ, nói ta biết, vì sao?"
Giọng tôi yếu ớt thì thào nhưng lại dứt khoát:"Vì sao lại muốn dùng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723923/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.