Dù biết rằng Phó Quân Mạc chắc chắn sẽ đến tìm mình nhưng cũng không đoán được sẽ thấy hắn nhàn nhã ngồi trong phòng thưởng trà, lại càng không thể đoán được câu đầu tiên mà hắn nói lại là:
"Theo ta về đi."
Tôi lùi về một bước nhìn bên ngoài. Đúng rồi, là Đông sương mà! Vậy không phải tôi đi nhầm phòng mà là do hắn tự ý xông vào.
Tôi ngồi xuống trước mặt hắn, Tiểu Ngân yên lặng cuộn tròn trong lòng tôi. Tâm Lạc khó có khi không tựa vào bên người tôi thì lại nắm chặt tay Tâm Tuệ. Vô Dạ đóng cửa rồi đứng sang bên, tự động xóa nhòa sự tồn tại của bản thân.
Nhìn những hành động tự phát ấy, chỉ sợ là tôi có nói nhiều cũng vô ích, cảm thấy thứ nô tính này thật gian ác vô cùng!
(nô: nô lệ, tôi tớ; tính: tính chất)
"Nhược nhi"
Tôi bỗng giật mình, ngẩng đầu nhìn người còn ngồi đối diện. Thấy thần sắc hắn phức tạp vô cùng thì nói đạm mạc:"Về với ngài? Đến nơi nào đây? Thái tử, ngài thật biết nói đùa."
"Chỉ cần nàng trở về với ta, ta có thể giải độc trên người Tâm Lạc cho." Hắn nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy sự tự tin, "Đến lúc đó, nàng muốn trả tự do cho họ cũng được, giữ họ bên người để hầu hạ cũng không sao, điều đó tùy vào nàng cả."
Bàn tay giữ cốc trà siết lại, tôikích động như muốn đánh người, trên mặt cũng nở nụ cười băng giá:"Thần thấy rất kì lạ. Thái tử muốn thần trở về với ngài như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723896/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.