Đêm ngày hôm ấy, tôi an bài Vô Dạ vào Lam phủ. Lý do rất đơn giản, trong nửa năm bôn ba, tôi từng chịu ơn cứu mạng của người đó, lần này gặp lại đương nhiên phải báo đáp. Người này tứ cố vô thân nên giữ lại bên cạnh làm hộ vệ.
Theo lý thuyết, đưa một người như vậy vào Lam phủ không phải là không có khả năng, nhưng chắc hẳn sẽ không dễ dàng gì. Nhưng nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Lam Quân Thanh và dựa vào việc ông ta đồng ý với yêu cầu của tôi, vậy chỉ có một khả năng. Lam phủ xảy ra chuyện lớn rồi.
Có điều, tôi cũng chẳng hứng thú với chuyện này lắm. Sau khi khó khăn đuổi được hai người với "Gà mái" Cẩm Hồng về thì trong phòng còn lại tôi, Vô Dạ, Tâm tuệ, Tâm Lạc và Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân rất có linh tính, sau khi gặp lại vẫn im lặng ngồi xổm một bên, đến bây giờ thì mới kêu lên một tiếng vui vẻ rồi lủi vào lòng tôi, không ngừng cọ cọ đầu vào cần cổ tôi thân thiết vô cùng.
Tôi nhột cười khanh khách, bế nó lên ngắm trái ngắm phải thật kỹ một lúc mới bảo:"May mà không ốm lại, Tiểu Ngân nhà ngươi vẫn xinh đẹp lắm đó! Lạ thật, mọi người làm sao biết ta lại ở đây? Ngay cả ta còn không biết rõ mình ở nơi nào nữa là."
Tiểu Ngân lại kêu lên một tiếng, liếm tay tôi, đôi mắt đen như hắc ngọc đầy vẻ tủi thân và nũng nịu.
"Xin lỗi nhé." Tôi xoa nhè nhẹ hai bên gò má của nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723891/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.