"Nhị tỷ!" Tôi vừa đẩy cánh cửa phòng không khóa, vừa nhìn xung quanh một cách kì quái. Lạ thật! Lam Doanh Nguyệt không ở trong này sao?
Nhận ra người phía sau hơi co lại, tôi trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận bảo:"Đều đã đến đây rồi, sợ gì chứ?"
Đổi lại, nhị ca và Tâm Tuệ đằng sau lại nín cười trộm.
Lại nói tiếp, đã nhiều ngày trôi qua, ngoại trừ ra ngoài cùng Phong Duẫn Mạc, thì những lúc khác, tôi đều theo chân ở cùng ba người bọn họ. Tán gẫu, luận thơ, đôi khi còn cùng với Cẩm Hồng, Tâm Tuệ quấy phá một trận to. Nhìn nhị ca đứng một bên chân tay luống cuống, bộ dạng vừa vội vừa tức nhưng cuối cùng lại quên mất phải tranh cãi điều gì, thì đồng thời cười phá ra.
Cãi thì vẫn cãi, cười thì vẫn cười. Loại tình cảm như tôn sùng tôi của Cẩm Hồng ngày càng lớn, dường như đến mức tôi nói gì đều nghe cả. Nhị ca trên cơ bản cũng không còn xấu hổ khi nói chuyện với tôi nữa. Còn nhất là Tâm Tuệ, mấy ngày vừa qua cũng được tôi dạy bảo ít nhiều nên trước mặt bọn họ cũng ngày càng chẳng biết lớn nhỏ nữa, tiếng cười của bốn người luôn vang vọng không ngừng trong Lam phủ.
Đối với tình huống như vậy, Phong Duẫn Mạc không có bất kì phản ứng nào, nhưng ánh mắt nhìn tôi luôn có chút đăm chiêu, chẳng rõ là có chủ ý gì. Về phần Nhị nương và Lam Doanh Ngọc, Tâm Tuệ nói rằng hôm ấy, sau khi bị Lam Quân Thanh giáo huấn nghiêm khắc thì tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723887/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.