“A Hoa! Ta nghe được rồi! Ha ha, ta nghe được toàn bộ rồi!” Ngọc Liên Hoàn cao hứng bừng bừng mà đập cửa căn phòng phía đông rầm rầm, cũng không sợ làm hại người bên trong thành tẩu hỏa nhập ma.
Hoa Tương Dung mở cửa, lạnh lùng nhìn hắn, “Ta thấy rất kỳ lạ tại sao Kim Đao Sai không bắt ngươi rồi một chưởng đánh chết ngươi cho rồi.”
“Ha ha, hắn còn có thể quan tâm tới ta sao chứ.” Ngọc Liên Hoàn cũng không tức giận, đẩy hắn ra, đi tới gần bàn rót cho mình một chén trà, “Hắn bị A Đường chọc tức, giao tình và Hà Hương đều bị bóp nát hết rồi.”
“A Đường nói sao?” Trong nội tâm Hoa Tương Dung không phải không hiếu kỳ, chỉ là vô thức không muốn đi nghe mà thôi.
Ngọc Liên Hoàn uống một ngụm trà, mấp máy miệng nói: “A Đường thật sự tài tình. Hắn ám chỉ Kim Đao Sai có ý với hai chúng ta, còn nói hắn ghét nhất chuyện giao tình giữa nam nhân và nam nhân…” Hắn đột nhiên thoáng dừng, “Lời này của hắn là cố ý chọc giận Kim Đao Sai đó.” Trước khi bị Hoa Tương Dung cải tạo, hắn cũng thấy nam nhân yêu nam nhân quả thực là không phải ý trời.
“Ha Ha, dù sao Kim Đao Sai đã tức giận quá độ, lúc đó ta cũng có chút lo lắng hắn sẽ làm A Đường bị thương. Tiểu tử A Đường này, bình thường nhát như chuột, nhưng cả ta cũng bắt đầu sợ hãi cái gan lớn này luôn. Khá tốt là Kim Đao Sai không làm như vậy, chỉ đáp ứng sau này sẽ không bước vào Đoạn Bối Sơn nữa, hơn nữa sau này nếu nhìn thấy chúng ta sẽ đi vòng qua.” Nhớ tới bóng lưng cô đơn lúc rời đi của Kim Đao Sai, Ngọc Liên Hoàn không nhịn được mà mặt mày hớn hở.
Trên mặt Hoa Tương Dung lại không có chút gì vui mừng, “Ngươi nói là, A Đường không có lòng đầy căm phẫn, lẽ thẳng khí hùng mà chỉ trích Kim Đao Sai hạ mị dược với hắn, mà là lợi dụng hai chúng ta bức Kim Đao Sai rời khỏi đây?”
“Ừm, hắn đại khái vẫn muốn lưu lại chút mặt mũi cho Kim Đao Sai. Hơn nữa, cũng không có chứng cớ gì, nếu hắn thật sự chỉ trích Kim Đao Sai như vậy…”
“Nếu hắn thật sự chỉ trích Kim Đao Sai như vậy, dựa bản lĩnh của Kim môn chủ, nhất định có thể chứng minh chuyện này không phải lỗi của hắn, mà là do hai ta vu oan giá họa.” Cái này có lẽ chính là nguyên nhân hắn không dám đi nghe lén.
“Đúng vậy nhỉ.” Ngọc Liên Hoàn giật mình sửng sốt một chút, “Cho nên nói ra A Đường vẫn thật sự thông minh đó, hắn biết chuyện không có chứng cứ rõ ràng không thể nói lung tung, làm không tốt sẽ chọc giận Kim Đao Sai, nên mới quanh co vòng vèo như vậy.”
“Quanh co vòng vèo?” Hoa Tương Dung lại cười lạnh hai tiếng, “Hắn không nói thẳng Kim Đao Sai có ý với hắn, mà lại nói Kim Đao Sai ham muốn sắc đẹp của hai ta; hắn không nói thẳng hắn vô tình với Kim Đao sai, mà lại nói chán ghét nhất đồng tính trước mặt Kim Đao Sai. Cái này còn nói là quanh co vòng vèo?”
Ngọc Liên Hoàn từ trong hả hê tỉnh táo lại, nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi nói là, hắn cố ý, cố ý muốn chọc giận Kim Đao Sai? Đúng rồi, hắn còn từng nói, nguyện ý mang hai chúng ta đi khỏi thành Lâm Dương, sau này thấy người của Thừa Thiên Môn sẽ đi đường vòng. A Đường rốt cuộc muốn làm gì?”
Hoa Tương Dung xoay đầu lại, nhìn hắn nói: “Được rồi, Ngọc đại công tử, đừng tự lừa gạt chính mình nữa.”
Ngọc Liên Hoàn nhắm mắt lại một chút, “A Đường làm như vậy không phải là muốn Kim Đao Sai cách xa hắn, là là muốn Kim Đao Sai tránh xa chúng ta.”
“Ai, đúng vậy, chúng ta lúc này quá mạo hiểm rồi. Nếu A Đường thật sự tin chúng ta, thật sự đã chạy tới chất vấn Kim Đao Sai, chúng ta thật có thể phải chui đầu vào lưới rồi.” Hoa Tương Dung than, thở dài, ngồi xuống.
“Không tin? Ngươi nói A Đường căn bản không tin vu oan của chúng ta với Kim Đao Sai? Hắn đã sớm nhìn ra tất cả đều do hai ta tự soạn lên?”
“Có lẽ là không hoàn toàn biết rõ, nhưng rất hiển nhiên là hắn cũng không tin Kim Đao Sai đã hạ dược với hắn, càng quan trọng hơn là, hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy đối với chúng ta sẽ rất nguy hiểm.”
Kim Đao Sai cũng không phải đèn đã cạn dầu, làm sao cứ ngậm bồ hòn như vậy? Cho nên Đường Đa Lệnh mới cố ý dùng những lời này chọc giận Kim Đao Sai, khiến Kim Đao Sai thất vọng triệt để với hắn, cũng vì chuyện đi khỏi thành Lâm Dương mà chuẩn bị sẵn sàng.
Ngọc Liên Hoàn cũng ngồi xuống, hai tay ôm đầu, “Ngươi nói xem, A Đường rốt cuộc có tình cảm với hai chúng ta không. Nếu như vô tình, hắn vì sao còn suy nghĩ chuyện về sau cho chúng ta như thế? Nhưng nếu có tình, thì sao sau chuyện kia lại không mặn không nhạt với chúng ta như thế?”
“Ta đây nói sao được chứ?” Hoa Tương Dung trừng mắt liếc hắn ta một cái, “A Đường người này bình thường nhìn đơn giản, không có tâm tư gì nhiều, nếu thật sự muốn giấu tâm sự, ai có thể hiểu được?” Hắn chuyển ánh mắt tới ly trà trên bàn, “Nhưng có một điểm có thể khẳng định, hắn không vui, thật sự không vui.”
“Vì sao? Chẳng lẽ A Đường thật sự ghét chuyện nam nhân kết hợp với nam nhân? Nhưng đêm đó hai chúng ta đều rất ôn nhu mà. Ít nhất ta thật sự rất để tâm, ta chưa từng để tâm như thế với bất kì người nào.” Cho dù đang ở trước bạn trên giường tiền nhiệm và tình địch hiện giờ, Ngọc Liên Hoàn cũng không hề cố kỵ, “Hơn nữa đêm đó A Đường cũng rất sảng khoái mà, ta có thể cảm giác được.” Nhớ ngày đó Hoa Tương Dung cũng không thương tiếc hắn như vậy, thường giày vò hắn đến nỗi hắn hận không thể cầm dao để tự sát cho xong.
Hoa Tương Dung hổn hển mà trợn mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi cũng không nhớ là ngươi đã dùng thuốc gì đó hả, A Đường có thể nhớ rõ gì? Khoái hoạt cái gì, dục tiên dục tử cái gì, dùng được con khỉ á! Hắn chỉ nhớ rõ dưới tình trạng mình hoàn toàn không biết gì bị hai chúng ta… Hừ!” Việc này hắn trước kia cũng thường hay làm, sao lúc này lại ảo não thế chứ?
Ánh mắt Ngọc Liên Hoàn lại đột nhiên sáng ngời, “Chuyện đó, nếu chúng ta cùng làm một lần lúc A Đường đang thanh tỉnh, có phải hắn cũng sẽ hết không vui không.”
Hoa Tương Dung tức giận nhìn vị Ngọc đại công tử này đã lâm sâu vào tưởng tượng, “Được, chỉ cần ngươi có thể khiến A Đường trong trạng thái tỉnh táo chịu làm, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực khiến hắn thỏa mãn.”
Ngọc Liên Hoàn vô lực nằm trên bàn, chuyện này sao có thể làm được chứ?
Một lát sau, hắn lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Chúng ta có lên rời khỏi Lâm Dương không, tuy Kim Đao Sai nói sẽ không trêu chọc A Đường nữa, nhưng bọn gọi là hiệp sĩ chính nghĩa này trong nội tâm nghĩ gì thì chỉ có chính bọn hắn rõ.”
Hoa Tương Dung không trả lời ngay, hắn đứng lên, đi tới trước cửa, đẩy cửa ra, nhìn phòng ốc cảnh vật bên ngoài, nói: “Đây là tiểu viện yên lặng mà A Đường muốn sinh hoạt, Đoạn Bối Sơn mà A Đường muốn bận rộn bên trong. Cho nên ta muốn, chỉ cần còn có một tia hi vọng, đều sẽ cố hết sức giữ lại hết toàn bộ cho hắn.”
Ngọc Liên Hoàn sau lưng không nói gì mà gật gật đầu.
Kim Đao Sai ngồi trong thư phòng, không đọc sách, cũng không tập viết, mà chỉ cầm phi tiêu phi lên trên tường đối diện không ngừng, phi xong lại tới đó nhặt về hết rồi lại phi tiếp.
Trên tường đối diện treo một bức họa mỹ nhân, nhưng đã bị đâm ngàn lỗ không nhìn ra được mặt mày dung mạo.
Đột nhiên, cổ tay của hắn chuyển một cái, phương hướng của phi tiêu đột nhiên thay đổi, không bay về phía mỹ nhân trên tường nữa, mà bay về phía thân ảnh mới từ cửa phòng bước vào.
“Ây da! Môn chủ, là ta mà!” Bóng người kia cuống quít cúi đầu, trên đầu dính một cái phi tiêu.
“Hừ, là ngươi mới ném. Không phải ta đã nói không có việc gì đừng tới làm ồn ta sao?” Kim Đao Sai ngã về ghế dựa đằng sau, mang trên mặt nỗi nhàm chán nói không nên lời.
Lý Giáp cẩn thận đứng ở nơi phi tiêu không bắn tới, nói: “Lão đại à, đây không phải là có việc mới tới đây làm ồn ngài sao chứ.”
“Chuyện gì?” Kim Đao Sai giữ vững tinh thần ngồi thẳng người một lần nữa, nói cho cùng hắn vẫn là môn chủ của Thừa Thiên Môn.
Lúc này Lý Giáp mới từ từ tiến đến, “Môn chủ, huynh đệ vừa phát hiện Đường lão bản của Đoạn Bối Sơn…”
“Bốp-” Kim Đao Sai vỗ bàn một cái, “Ta không phải đã nói ai cũng không được đi quấy rầy hắn sao?”
“Hắc hắc, cũng là vì không dám quấy rầy, nên lúc này mới đến báo cáo với ngài đó.” Lý Giáp không cho là đúng mà cười nói. Môn chủ càng phân phó không cho phép quấy rầy Đường lão bản, điều đó đã nói lên hắn càng quan tâm động tĩnh của Đường lão bản.
“Xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Kim Đao Sai quả nhiên khẩn trương.
“Đường lão bản hôm nay đóng cửa Đoạn Bối Sơn, sau đó hiếm khi ra khỏi cửa, mua một đống rượu…”
“Một đống rượu? Hắn muốn làm gì?” Kim Đao Sai càng khẩn trương hơn, Đường Đa Lệnh không phải đã từng nói hắn không thể uống rượu sao?
“Lão đại, ngài đừng nóng vội, hãy chậm rãi nghe ta nói.” Trong nội tâm Lý Giáp cười thầm, thực sự không hiểu Đường lão bản tướng mạo không có chút thu hút như thế đã làm thế nào khiến môn chủ quan tâm vậy. “Đường lão bản xách theo một đống rượu, đi tới bờ sông Dương, sau đó uống từng ngụm từng ngụm…”
“Một mình hắn ngồi ở bờ sông uống rượu?” Kim Đao Sai đột nhiên đứng dậy, “Ngươi nhìn hắn một mình uống rượu ở bờ sông như thế! Nếu hắn xảy ra chuyện gì…”
Lý Giáp né né về sau một chút, hắn cũng không muốn ăn thêm một cái phi tiêu nữa đâu. “Môn chủ yên tâm, ta đã để Đại Tiền ở đó quan sát rồi. Bất quá muốn cởi bỏ tâm sự của Đường lão bản, chỉ sợ phải để môn chủ tự thân xuất mã mới được.” Hắn biết được là Đường lão bản và môn chủ đã xảy ra cãi vã, ha ha, đương nhiên là cãi vã của tình nhân rồi.
Kim Đao Sai dừng lại. Hắn có nên đi không? Có lẽ A Đường đang phiền não chuyện của hắn, tự mình đi ngược lại lại không tốt. Nhưng nếu không đi, A Đường nếu lỡ uống nhiều rượu rồi xảy ra chuyện gì, hắn sao có thể tha thứ chính mình?
Ừ, đương nhiên, hắn cũng có thể cho người tới Đoạn Bối Sơn thông báo cho hai huynh đệ kia biết, cho bọn họ tới chăm sóc A Đường. Nhưng mà, nếu quả thật chính hắn hại A Đường thất hồn lạc phách thì sao chứ?
Kim Đao Sai rốt cuộc cũng đã ra quyết định, sống lưng thẳng tắp, bước ra thư phòng, sau đó quay đầu lại nhìn, “Ngươi đi theo ta làm chi?”
Lý Giáp sững sờ, sau đó trong lòng đau xót, tốc độ môn chủ qua sông đoạn cầu thật sự nhanh quá đi.
Kim Đao Sai đi tới bờ sông, quả nhiên xa xa đã chứng kiến Vương Đại Tiền đang lén lén lút lút quan sát một bóng người phía trước, lúc này bóng người kia thoạt nhìn cô đơn và tịch liêu nói không nên lời, khác xa với vẻ tiêu sái phấn chấn của lần gặp đầu tiên.
“Môn chủ…” Vương Đại Tiền cũng mơ hồ minh bạch bóng người phía trước và môn chủ có quan hệ, nên có chút không được tự nhiên, trong lòng hung hăng trách cứ đường chủ Lý Giáp, làm sao có thể đem cái nhiệm vụ khó chịu nổi này giao cho hắn chứ? Nếu môn chủ hiểu lầm gì đó thì sao giờ?
Kim Đao Sai khoát tay áo, “Được rồi, ngươi quay về đi, nhớ rõ không được nói với bất kì ai.”
“Tiểu nhân minh bạch!” Vương Đại Tiền như trút được gánh nặng mà rời đi.
Kim Đao Sai chậm rãi đi tới phía trước, một cỗ mùi rượu vừa nhạt vừa đậm tiến vào mũi hắn, mắt xem xét mặt đất, đã có hai bình rượu không rồi. Mày hắn nhăn lại, xem ra tửu lượng của A Đường không có tệ như y đã từng nói.
“Không biết, không rõ, không muốn nghĩ
Vì sao lòng ta
Rõ ràng là muốn tới gần
Lại cô đơn đến sáng sớm
Không biết, không rõ, không muốn nghĩ
Vì sao lòng ta
Tình yêu tươi đẹp kia
Trong lòng luôn cô đơn như thế
Sẽ đem cái tốt nhất của ta để yêu ngươi
…”
Kim Đao Sai nhíu mày lợi hại hơn, không nghĩ tới tiếng hát của A Đường lại tệ đến vậy, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân y muốn vụng trộm đến bờ sông uống rượu một mình?
“A Đường.” Hắn nhẫn nhịn che lại lỗ tai đang bị kích thích, đi đến bên người Đường Đa Lệnh, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai của y.
Đường Đa Lệnh quay đầu, nhìn hắn, không giống trong tưởng tượng đen tối của hắn mà nghiêm mặt mệnh lệnh cho hắn rời khỏi, mà là nhếch môi, cười cười chất phát như ngày thường, “Kim đại ca, ngươi cũng tới sao.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]