“A Đường, ngươi…” Trong lòng Kim Đao Sai vui vẻ, lại đột nhiên hiểu được, “Ngươi có phải uống say rồi hay không.”
“Uống say? Hắc hắc, Kim đại ca cũng muốn uống một ngụm sao?” Đường Đa Lệnh cầm một bình rượu nói, “Ta hôm nay mua nhiều lắm, có thể chia cho ngươi một chút nè.”
Kim Đao Sai cầm bình rượu y đưa tới, lại không uống, thuận tay bỏ qua một bên, cũng ngồi xuống. “A Đường, sao ngươi uống nhiều rượu vậy?”
“Uống nhiều rượu hát mới tốt chứ.” Đường Đa Lệnh nấc một cái đầy mùi rượu rồi nói.
“Vậy cũng không nên ra bờ sông uống, nếu không cẩn thận… bị gió thổi cảm lạnh thì sao?” Hắn muốn nói nếu rớt xuống nước thì làm sao giờ, nhưng rồi sợ lại kích thích Đường Đa Lệnh. Người uống say chuyện gì cũng có thể làm được.
Đường Đa Lệnh vỗ hắn một cái, cười nói: “Uống rượu ở bờ sông sẽ có kỳ ngộ. Ha ha, ngươi cũng không nên không tin nha… Ta nói với ngươi, lúc đầu ta cũng uống rượu… đến bờ sông ca hát… Ta nhớ được ta hát chính là bài này…”
“Chia xa vạn dặm cách biệt Thiên Sơn, cố ngăn nước mắt như châu rơi ra khỏi mắt, tình cảm vô tận này rốt cuộc cũng đành biệt ly…”
Lúc này, Kim Đao Sai không chỉ nhăn lông mày, vẫn không thể không nghiêng thân thể tránh xa Đường Đa Lệnh một chút, cái tiếng ca này quả thực như cái xẻng trong phòng bếp Đoạn Bối Sơn đang đập mạnh cái đáy nồi trống trơn.
“Bài hát này là… bài hát tiếng Quảng Đông, ta hát…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhan-nan-duong/2168693/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.