Trên bàn ăn, không khí có chút quái lạ. Diệp Tinh Húc ngồi ăn mà cảm giác cũng nghẹn nghẹn ở cổ. Sao hôm nay hai chú cháu nhà này lại im thin thít thế nhỉ? Đừng nói là hờn giận nhau gì rồi đấy nhé.
"À ờm... cái này, Chỉ Nhược mai chú có thời gian. Chú đưa cháu đi học, sẵn tiện gặp Dương Hy một chút." Diệp Tinh Húc khơi gợi chuyện để nói, ánh mắt nhìn vào hai con người kia thầm quan sát.
"Biết rồi." Chỉ Nhược có vẻ không quan tâm mấy mà đáp, sau đó tiếp tục ăn.
Bình thường anh vẫn hay đưa cô đi học, nhưng nếu nói chuyện mà thêm cụm từ "sẵn tiện gặp" thì lúc đó Tô Chỉ Nhược sẽ bắt bẻ anh từng câu từng chữ. Nhưng hôm nay lại không giống, ngoan ngoãn im lặng ăn cơm như thế đấy sao? Chắc chắn là có việc gì trong này rồi, anh thầm oán giận. Cứ nghĩ về nhà sẽ có được bữa cơm ngon, ai mà ngờ hai chú cháu nhà này giận nhau, làm anh phải rón rén theo.
Ăn xong thì Tô Chỉ Nhược theo dì Phương phụ bà rửa chén.
Lúc đang rửa thì dì Phương mở lời.
"Cháu và cậu chủ đang giận nhau sao?"
"Kh... không có ạ!" Cô có chút chột dạ, ấp đáp lại.
Dì Phương: "Chỉ Nhược này, dì nói điều này cháu đừng trách dì nhiều lời nhé. Cháu thích thì nghe còn không thì xem như dì chưa nói gì."
"Vâng, dì nói đi!" cô gật đầu.
"Dì đã chăm sóc cậu chủ từ lúc cậu vừa chào đời. Dì cũng được xem là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình cậu ấy trưởng thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-toi-phuc-em-roi/3793034/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.