A.. đau quá!
Cô run run mở mắt, trông thấy cảm giác đâu như xé da thịt phát ra từ trên thân thể mình không nhịn được mà nhíu mày một cái..
Cô biết là mình bị ám sát, thậm chí là biết từ trước, nhưng vẫn là không ngờ đến nhanh như vậy, còn cô là buông lỏng cảnh giác.
Thân thể cô đều là băng bó, khuôn mặt trắng bệch, vành môi tái nhợt khó khăn kêu lên một tiếng, là một giọng rất khàn, tựa như đã rất lâu rồi chưa nói chuyện.
Có lẽ hôn mê rất lâu!
Đôi đồng tử cafe đục lạnh nhạt đảo qua căn phòng trước mắt, cảm giác có chút quen thuộc, chiếc giường này mùi hương cũng rất quen..
Cơ hồ cô đã từng ở đây..
Két...
Theo phản xạ, đôi đồng tử dò xét chuyển sang thân ảnh cao lớn bước vào, ánh mắt cô đột nhiên dịu dàng đi, nhìn kĩ thì vẫn có một nét cười hoạt bát.
Gặp lại, Hàn Uy Kiệt!
Anh im lặng nhìn cô, biểu tình ngạc nhiên biến hóa vô cùng mừng rỡ rồi lại bối rối, run run nói mang theo một hơi lo sợ.
- Tỉnh rồi, Nghi Nghi!
Cô vốn định gật đầu với anh một cái, động người mới thấy xương cốt ủ ruột, cứng ngắc, cơ hồ không cử động đã lâu.
Mặt anh khẽ biến, vội vàng sáp lại bên cạnh, chân mày thanh tú nhíu lại không vui, lúng ta lúng túng không biết làm gì, khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra chút hối hận đáng yêu.
Đáng nhẽ không đưa cô đi không cái hoàn cảnh kia!
Khẽ nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-anh-yeu-em/2835512/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.