Lâm Ngọc Nghĩ được một hầu gái trong căn nhà nhận ra có động tĩnh lạ nên xem xét, không ngờ lại thấy một cảnh tượng vô cùng chói mắt, liền vội vàng gọi xe cấp cứu và thức tỉnh đại thiếu gia đang thẫn thờ đang bên cạnh..
Lâm Minh Phong vẫn chưa thoát khỏi cái hình ảnh đó, đó dường như là luồng kí ức ám ảnh, cứ tua đi tua lại trong đầu anh, tâm can anh trào ra một cảm giác sợ hãi, chua xót nếu một ngày không còn thấy cô nữa...
Anh cứ đờ đẫn đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, thân thể lả đi như người mất hồn, khóe mắt cứ liên tục đỏ hoe, chiếc áo vest đen thế mà lại thẫm đậm màu sẫm của máu, mà máu lại là của em gái anh, cũng là người con gái anh thương nhất!
[...]
Hồi sau, có một nam nhân hấp tấp chạy đến, đầu tóc rồi bù, quần áo xốc xếch, nhìn thế nào cũng giống một người đàn ông bê tha, nếu như không có gương mặt đẹp tựa điêu khắc kia thì ai tin kia là một tổng tài cao ngạo Khắc Trọng Kỳ mà người ta thường tôn kính..
Với những người khác ở đây biết đến thân phận của anh mà nói, thực sự là có chút mất tôn nghiêm.
Anh hớt ha hớt hải chạy đến, thậm chí trán còn đổ một tầng mồ hôi hột, vội vàng lay mạnh vai Lâm minh Phong, hỏi:
" - Nghi Nghi làm sao, làm sao chứ?"
Tôn nghiêm là cái con mẹ gì, anh còn quan tâm à?
Lâm Minh Phong ngơ ngác nhìn vào phòng cấp cứu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-anh-yeu-em/2835510/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.