Mi tâm hắn nhíu lại, lẳng lặng nhìn thái độ của ông ta, tim không tự chủ mà thịch lên một cái, cái nhìn nơi ông ta đầy dò xét, nghiễm nhiên cảm thấy gì đó chẳng lành.
" Ông.. nói gì? " - Ngũ quan giảo hoạt co lại, sát khí nổi lên đằng đằng, khí thế bức người.
" Mày không được qua lại với ả tiện nhân kia! " - Khuôn mặt già dặn nheo lại, giọng khàn đục âm hiểm, nhưng cư nhiên không giấu được sợ sệt nơi đáy mắt
Tay hắn siết chặt, gân xanh nổi lên mạnh mẽ, chớp mắt sắc bén nhìn ông ta, điểm phẫn nộ giữ chặt nơi đáy mắt, gằn mạnh mẽ lên mấy tia đỏ, hắn, hắn đang nghe cái gì: Là ả tiện nhân!
Mạnh mẽ xách bổng cổ áo ông ta, môi nhếch lên tà mị, trầm lặng nói, âm u như ác quỷ:
" Ông là cái thá gì? Tôi phải nghe ông sao? ".
" Thằng bất hiếu! Buông tao..." - Cổ tay lão gằn nháo với hắn, trắc trở nói.
Kìm nén buông ông ta, thân ảnh bước ra khỏi căn nhà, ngoảnh mặt, nói: " Lâm Ngọc Nghi không phải để ông gọi, Khắc chủ tịch ".
Trầm lặng cho đến khi người con trai kia đã đi từ bao giờ, giọng nói cứ văng vẳng, ù đi trong căn phòng...
Mục Khả Hân bị ăn bơ trong màn trò chuyện này không hề lên tiếng, gương mặt thanh tú vặn vẹo vì không biết do gì, răng nghiến chặt, hận ý nơi đáy mắt không rõ, một mực diễn bộ mặt ủy khuất vì bị từ hôn cho Khắc Phúc Hạo xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-anh-yeu-em/2835496/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.