Mục Khả Hân sau một màn ỉ ôi Khắc gia gia, lại tự biện biết bao nhiêu ủy khuất nói với ông ta, Khắc Phúc Hạo rít lên qua điện thoại, ai có thể cho biết ông ta tức giận như thế nào. Nhưng thực làm Khả Hân mãn nhãn.
Rengggg...
Tiếng điện thoại reo lên, ừ đi trong bầu không khí quỷ dị của căn phòng. Nam nhân cúi sụp người, luộm thuộm, đầu tóc bù xù khó coi, ngũ quan vốn điển trai lại mệt mỏi mười phần, đôi mắt sưng vù thâm quầng, quần tây sơ mi để lông bê tha, sàn nhà rượu mảnh vứt lung tung, tây nam nhận nốc từng chai rượu, miệng còn lẩm bẩm tên ai đó.
Càng khiến người ta tin, rồi không thể tin đây là Khắc tổng người người quỳ sạp dưới chân lại có một màn mất hình tượng như vậy, Khắc Trọng Kỳ.
Tay tùy ý vơ lấy chiếc điện thoại, đưa lên nhìn kĩ nơi dãy số và tên người gọi lại cắn chặt răng toan hướng góc tường kia ném đi, thoáng khựng lại, nhấc máy nghe.
" Nghịch tử... ngươi muốn phá đi gia sản saoo??? " - Giọng người đàn ông khàn khàn, âm hiểm, lại mươì phần tức giận gầm lên qua điện thoại.
"..." Hắn im lặng, quả thực mấy ngày nay, hắn vất hết công việc cho thư ký mình, công ty không lo, chỉ ngồi đây giải rượu, dẫn đến sự sa sút không nằm ngoài dự toán.
" Về nhà chính ngay!"
Cúp máy, rũ khóe mi mệt mỏi dựa một cái vào chiếc sofa, dương đôi mắt quãng đãng ra phía cửa sổ kia, môi mỏng lẩm bẩm, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-anh-yeu-em/2835494/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.