Trước khi lên tới đảo, Nhạc Nha đã ngủ được một giấc.
Lúc cô tỉnh dậy thì Trần Dạng đang đọc tạp chí, dáng vẻ hết sức chuyên
chú, động tác ngẫu nhiên lật sang trang mới khiến người ta phải sáng cả
mắt.
Trần Dạng quay đầu lại, “Nhìn gì mà xuất thần dữ vậy?”
Nhạc Nha mỉm cười, “Nhìn anh, anh không vui hả?”
Trần Dạng xoa tóc cô, ngón tay trượt dần qua tai cô, khẽ vân vê, nói:
“Đương nhiên là vui rồi.”
Nhạc Nha lắc lư đầu, không nói gì.
Rời khỏi sân bay, cả nhóm lại ngồi xe đến bến tàu, chiếc thuyền bọn họ
thuê trước đó đang chờ sẵn ở bến.
Bờ biển ở đây khác hẳn bờ biển ở trong nước, bầu trời xanh thẳm
trong lành khó tin, y như chỉ có trong trí tưởng tượng của con người vậy,
mỗi chi tiết đập vào mắt đều là phong cảnh tuyệt đẹp.
Từ đây lên đảo chỉ cần vài phút đi ca nô, bãi cát trắng và bóng dừa cao
lớn nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người, còn có cả khu nhà gỗ
được xây dựng trên mặt biển nữa.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Tối nay tụi mình ở đây nè.”
Khu nhà gỗ trên đảo có giới hạn, thường sẽ rất nhanh hết phòng, nhưng
may mà bọn họ không đi vào mùa cao điểm, nếu không thì sẽ chẳng có
chỗ để đặt nữa.
Nhạc Nha nhớ tới căn hộ bên bờ biển của Trần Dạng, nhỏ giọng nói:
“Phong cảnh nơi này đẹp thật, y như chỗ anh dẫn em tới vậy.”
Trần Dạng nói: “Em đang ám chỉ anh mua một hòn đảo nhỏ à?”
Nhạc Nha không ngờ anh lại trả lời thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729860/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.