Nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của Lương Thiên, Trần Dạng đã biết rõ cậu ta đang nghĩ đến chuyện này.
Mặt anh không đổi sắc, sau đó giao thêm việc cho hai người họ, xem ra có vẻ cả hai rảnh rỗi quá rồi.
Lương Thiên ra khỏi văn phòng, trong lòng vẫn khó hiểu.
Cậu ta buồn bực hỏi Triệu Minh Nhật: “Cái này không phải là công việc tuần sau à? Sao cậu ấy lại muốn tụi mình hoàn thành trong hôm nay?”
Triệu Minh Nhật tức giận nói: “Sao tôi biết được.”
Hai người họ không hề hay biết Trần Dạng đang gây khó dễ cho mình, thậm chí còn chạy đi tham gia vào nhóm tám chuyện của công ty.
Đến lúc chiều dấu răng trên cằm Trần Dạng mới hoàn toàn biến mất, chuyện dấu răng này anh không hề quan tâm đến, vẫn tỏ ra y như mọi ngày.
Nhưng đám người trong công ty lại tò mò muốn chết.
Thật ra bọn họ đã biết một chút manh mối về chuyện vị hôn thê kia, hàng năm Trần Dạng bay ra nước ngoài không ít lần, đôi khi còn nói chuyện với Lương Thiên và Triệu Minh Nhật.
Dần dà bọn họ cũng nghe ngóng được từng chút một.
Chỉ là người trong cuộc không tự mình nói ra, ai cũng chẳng dám khẳng định chuyện đó là thật, thẳng cho đến khi buổi ra mắt game mới diễn ra.
Chẳng lẽ anh thích chơi kim ốc tàng kiều [1]?
[1] Kim ốc tàng Kiều (nhà vàng cất người đẹp),dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình, có nguồn gốc từ điển tích về Trần A Kiều, là Hoàng hậu thứ nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729837/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.