Nhạc Nha mất một lúc lâu mới suy nghĩ thật cẩn thận ý của Trần Dạng là gì. Nhưng cô thật sự không ở trêu chọc anh dưới gầm bàn mà, hơn nữa cô còn ngồi rất chi là nghiêm chỉnh, sao trêu chọc anh được. Nhạc Nha thấy anh kích động như vậy, nhỏ nhẹ giải thích: “Tôi không có thật mà, nhất định là cậu nhầm rồi.” Nhạc Nha biết rõ mình tuyệt đối sẽ không làm chuyện này, theo suy đoán của anh thì chắc là Lương Thiên với Triệu Minh Nhật rồi, có khả năng là lúc nãy họ không cẩn thận đã đụng phải anh.
Sau đó anh cho rằng là cô làm, nếu như vậy thì thật là oan uổng cho cô quá đi, còn bị chụp cho cái mũ là vụng trộm trêu chọc anh. Nhạc Nha thật lòng khuyên nhủ anh: “Trần Dạng, cậu thật sự đừng nghĩ nhiều quá, không đau đầu lắm đó.” Trần Dạng cảm nhận rõ trên đầu mình đang hiện ra ba dấu chấm hỏi. Tại sao anh lại nghĩ nhiều? Nhạc Nha thấy anh nheo mắt lại, vội vàng giải thích: “Vừa rồi nhất định là nhóm Lương Thiên không cẩn thận đụng phải cậu, cho nên…” Nửa câu còn lại cô không nói ra, sợ tổn thương đến lòng tự tôn của anh. Ngẫm lại thì cô cũng thật khổ, vừa bị oan uổng, vừa phải cố gắng giữ vững lòng tự trọng của bạn trai. Trần Dạng yên lặng hết mấy giây. Thiếu nữ trong ngực đứng dựa vào vách tường, đôi mắt sáng long lanh, lông mi cong dài như bướm nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh bay đi. Anh nhớ tới giấc mơ trước kia của mình, trong mơ cô gái nhỏ vịn lên vai anh, dán lên người anh, thút tha thút thít cầu xin anh, khiến anh như trở thành cầm thú gian ác. Chăm chú nhìn một hồi, Trần Dạng mới hoàn hồn. “…Không tin lát nữa cậu hỏi Lương Thiên là biết.” Nhạc Nha nhỏ giọng nói, vô cùng dịu dàng, “Tôi không làm thật mà.” Trần Dạng âm thầm cắn răng. Anh tin Nhạc Nha sẽ không nói dối, chỉ là vấn đề này khiến anh cảm thấy vừa ngu vừa tức, bản thân còn tỏ ra kích động như vậy. Trần Dạng mím môi, sau đó khôi phục lại, “Thật không có?” Nhạc Nha mở to mắt, “Không có.” “…” Trần Dạng như không có gì đứng thẳng dậy, thu tay lại đút vào túi quần, “Đi thôi, về ăn tiếp.” Nhạc Nha lặng lẽ nhìn anh. Hai người cùng quay về, trên đường đi không ai nói tiếng nào. Ba người ngồi trên bàn tập trung ăn uống đến mức đổ cả mồ hôi, ăn hết món này lại chạy đi lấy món khác, trong nồi lẩu không ngừng nổi bong bóng nghi ngút khói. Người bên cạnh vừa ngồi xuống, Lương Thiên bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Cậu ta cơ bản đã quên mất chuyện xảy ra lúc nãy, nên cũng không hiểu tại sao sau lưng lại ớn ớn như vậy. Nghĩ cả nửa ngày thì chuyện quyết định nên ăn gì vẫn quan trọng hơn. Cậu ta còn chưa kịp gắp miếng thịt, chân đã bị đá một cái, thịt cũng theo đó rơi vào trong nồi lẩu, sau đó chìm xuống đáy. Lương Thiên tức giận. Mắt thấy thứ mình muốn ăn sắp tới miệng rồi, vậy mà tự nhiên lại xảy ra chuyện, cậu ta trừng mắt với Triệu Minh Nhật. Đáng tiếc ánh mắt không chuẩn, Triệu Minh Nhật không có chút phản ứng nào. Thấy cậu ta không mảy may quan tâm, Lương Thiên càng nổi điên hơn, thấp giọng chất vấn: “Sao cậu đá tôi?” Triệu Minh Nhật khó hiểu, phản bác: “Cậu có bị khùng không, tôi vô duyên vô cớ đá cậu làm gì.” Lương Thiên nói: “Được lắm, cậu còn không thừa nhận.” Triệu Minh Nhật trừng mắt, “Tôi không làm thì nhận làm gì, cậu có phải ăn nhiều quá nên chóng mặt rồi không?” Hai người ngồi cạnh nhau tôi một câu cậu một câu bắt đầu nhao nhao ồn ào. Có lẽ sợ ảnh hưởng đến người khác nên giọng hai người vô cùng nhỏ, giống như đang ngồi học trên lớp mà lén nói chuyện vậy. Nhạc Nha lén nhìn qua Trần Dạng đang bình tĩnh ngồi đối diện, xong nhìn qua Lương thiên đỏ mặt tía tai tràn đầy phẫn nộ, nghi ngờ có phải mình đoán sai rồi không. Chẳng lẽ Trần Dạng mang thù nặng vậy sao? * Sau khi ăn lẩu xong nhanh chóng đến cuối tuần. Nhạc Nha dành chút thời gian đến lớp học vẽ, Lâm Tâm Kiều gần đây đang bận rộn với chuyện thi vào trường nghệ thuật nên lúc nào cũng vội vàng chạy đến lớp. Chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy tranh vẽ của cô ấy rất đẹp, có lẽ vì tranh hội tụ đủ mọi bậc cảm xúc nên còn được giáo viên công khai khen ngợi hết lời. Lâm Tâm Kiều vừa bước xuống bục giảng lại tỏ vẻ lo lắng, dù sao thì giáo viên chấm bài khi thi cử cũng sẽ không giống với trên lớp học được. Nhạc Nha chỉ có thể mang theo chút đồ ăn vặt qua an ủi cô ấy, còn bị cô ấy thường xuyên nhéo mặt. Cuối tuần trôi qua rất nhanh, lại đến kì thi kế tiếp, trước kì thi một ngày, mọi người đều muốn chuyển hết sách trong lớp đi. Bởi vì đây là khoảng thời gian đặc biệt, nên ngoài thời gian lên lớp, lúc nào cũng có bạn học tới tới lui lui bê theo mấy chồng sách cao ngất. Mấy nam sinh còn chuyển sách nhanh chóng, bình thường chỉ cần đi một lần là xong, còn nữ sinh thì không được vậy, cho nên đám nam sinh vừa chuyển hết sách xong là lại ghé vào hàng lang nhìn ngó xung quanh. Trần Dạng từ văn phòng đi ra cầm theo giáo án, nhìn thấy có mấy người đứng trước cửa ra vào của lớp 16, đang bàn tán với nhau. “Mùa đông là khoảng thời gian thích hợp nhất để phát hiện ra nữ sinh có đẹp hay không, nếu đẹp toàn diện thế này, chắc chắn chính là mỹ nhân.” Mấy nam sinh hào hứng bàn luận vô cùng xôn xao. “Vậy chắc không phải ở lớp 2 rồi, hồi nãy có người mới từ cửa sau đi ra, nhìn cũng bình thường.” “Cao quá, nhìn hơi đáng sợ.” Trần Dạng mặt không cảm xúc đi ngang qua bọn họ. “Mày nhìn đi, nữ sinh mặc áo khoác lam nhạt mới bước ra từ lớp 1 kìa.” Đột nhiên có nam sinh la lớn: “Nhìn dễ thương thật đó, tao muốn ôm một cái ghê.” “Mày thích dạng loli giống vậy á hả?” “Cũng được, cũng được.” Trần Dạng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Nhạc Nha ở hành lang đối diện đang ôm vài cuốn sách đi ra, trên người khoác áo màu xanh da trời. Nhạc Nha cũng nhìn thấy anh, còn vẫy tay với anh. Anh nheo mắt, giơ tay lên. Tên nam sinh kia bất ngờ bị đập một cái vào ót, tức giận quay đầu lại định chửi: “Mẹ nó…” Trần Dạng ném nguyên giáo án tầng tầng lớp lớp vào mặt tên đó. Nhìn thấy anh, tên nam sinh kia xấu hổ, lời nói cũng nuốt vào trong, phối hợp kiếm cớ giúp anh: “Nhất định là ngoài ý muốn.” Trần Dạng lạnh lùng, “Không phải ngoài ý muốn.” Là anh cố ý. Vốn tên nam sinh kia định cứ như vậy cho qua, ai ngờ lại bị nghẹn một hơi không thể nào thở ra nổi, rõ ràng bản thân đâu có đắc tội gì với lão đại này đâu ta. Tuy cậu ta không học lớp 17, nhưng vì hai lớp kế bên nhau nên cũng sợ mình sẽ giống đàn anh lớp trên kia, bị đánh đến mức phải nhập viện. Nam sinh kia cười hai tiếng, lòng bàn tay như bị bôi mỡ quay người bỏ chạy, hai tên bạn cùng đứng bàn luận lúc nãy cũng cúi đầu chạy theo. Nhạc Nha chứng kiến hết một màn như vậy từ đầu đến cuối. “Nhìn gì thất thần vậy?” Sau lưng đột ngột vang lên giọng của cán sự bộ môn Ngữ văn: “Nhìn nam sinh đối diện hả?” Nhạc Nha quay đầu, “Không nhìn gì hết.” Cán sự bộ môn Ngữ văn nhìn thấy nam sinh điển trai cao ráo ở hành lang đối diện, hít vào một hơi: “Có phải cậu vừa ý nam sinh kia không?” Nhạc Nha mơ hồ hỏi lại: “Cậu nói gì vậy?” “Nếu cậu không dám, để tớ đi hỏi tài khoản Wechat giúp cậu.” Cán sự bộ môn Ngữ văn vô cùng nhiệt tình, “Cậu ta đẹp trai ghê.” Cô ấy biết rõ tính cách của Nhạc Nha, dù có để ý người ta thế nào cũng sẽ không dám chủ động, vì thế cô ấy có thể giúp một tay. Nhạc Nha ôm sách quay người lại, “Thật sự không cần đâu.” Cán sự bộ môn Ngữ văn đi đến bên cạnh cô, vô cùng hào hứng nói: “Lúc còn trẻ mà không thử bắt chuyện một lần thì lãng phí lắm, tớ có thể giúp cậu thiệt mà…” Đang nói chuyện bỗng cô ấy im bặt. Ở chỗ góc cua trước mặt, Trần Dạng đang đứng đó, trong tay còn cầm bốn cái giáo án mới dùng để đánh người xong, mặt mày vô cùng sáng sủa. Cán sự bộ môn Ngữ văn nhìn anh, lại quay sang nhìn Nhạc Nha. Trần Dạng nhàn nhạt nói: “Lại đây.” Cán sự bộ môn Ngữ văn nghĩ thầm không biết người kia đang gọi ai, lại không nói tên, ra vẻ cà lơ phất phơ giống như không xem trọng người ta, ngay lập tức cố ấy có ấn tượng không tốt với người này. Cô ấy thì thầm với Nhạc Nha: “Vừa nhắc cậu ta đã tới, tớ nói cậu nghe nè, cậu ta nói chuyện như ra lệnh kiểu đó thật không tôn…” Chưa nói xong, cô ấy đã thấy Nhạc Nha đi qua. Cán sự bộ môn Ngữ văn: “…” Nhạc Nha đi từ từ, đến khi cách anh một bước thì dừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?” Trần Dạng hỏi: “Thi xong cậu về nhà hả?” Nhạc Nha gật đầu: “Đương nhiên.” Trên hành lang có bạn học đang di chuyển sách đi tới đi lui, ai ai cũng nhìn qua, lúc nhận ra cả hai người còn quay sang thì thầm vài ba câu với người bên cạnh. “Chiều tối nay thì sao?” Trần Dạng lại hỏi. “Chiều nay có hoạt động gì hả?” Nhạc Nha nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể tối nay tôi sẽ về nhà.” Những lời này cô nói vô cùng nhỏ, không lắng tai nghe căn bản sẽ không nghe thấy. Vốn chỉ là một câu nói bình thường nhưng dường như ngay tại lúc này lại có mang theo một tầng ý nghĩa khác. Trần Dạng cảm giác như mình đã suy nghĩ quá nhiều, lại không biết phải làm sao, dù sao sau này cũng sẽ có nhiều lúc bị cô vô thức trêu chọc thế này. Anh nói: “Chiều về cùng nhau đi ăn cơm đi.” Giọng điệu của anh không hiểu sao lại khác thường thế nào đó. Nhạc Nha suy tư một lát, gật đầu nói: “Ừ.” Tâm tình phiền muộn vì mấy tên nam sinh lúc nãy của Trần Dạng đã trở nên tốt hơn, anh liếc mắt sang cán sự bộ môn Ngữ văn đang nhìn họ chằm chằm cách đó không xa. Cán sự bộ môn Ngữ văn vội vàng cầm sách trong tay giơ lên, giả bộ như đang nghiêm túc đọc sách, nhưng lại không nhận ra mình đã cầm ngược sách rồi. Trần Dạng nhàn nhạt thu hồi ánh mắt. Cô gái nhỏ ngoan ngoãn xinh xắn đứng trước mặt, vẫn là bộ dạng như trước kia, anh đưa tay nhéo nhéo mặt cô, mềm mịn như đậu hủ non, chỉ cần bóp một cái là vỡ. Nhạc Nha đánh một cái lên tay anh, “Đây là trường học đó.” Trần Dạng sau khi bị cô hất tay ra lại sờ lên đỉnh đầu của cô. Nhạc Nha tức giận trừng mắt nhìn anh. Trần Dạng nhếch môi, thu tay lại, đầu ngón tay khẽ lướt qua vành tai của cô, mang theo chút hơi lạnh như băng. “Chiều gặp.” Giọng nói có phần trầm thấp, y như làn nước suối mát lạnh chảy qua đá ngầm. “Biết rồi.” Nhạc Nha chuyển dời sự chú ý, cũng đã quên mất chuyện gì vừa mới xảy ra, “Vậy tôi đi trước đây.” Trần Dạng gật đầu, “Dẫn cậu đi ăn món ngon.” Nhạc Nha không biết đồ ăn có ngon hay không, nhưng nghe anh nói như vậy, cô cũng có chút mong đợi. Bởi vì hai người họ rất ít khi đi ăn riêng với nhau. Lần trước là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên anh phải thay đổi kế hoạch, còn cô một mình đến căn tin húp cháo. Nhạc Nha nghĩ đến chuyện gì đó, nhỏ giọng nhắc anh: “Tụi mình gặp nhau ở ngoài cổng trường nha.” Trần Dạng khẽ hất cằm, “Tiếp tục hẹn hò bí mật à?” Tai Nhạc Nha đỏ bừng: “Cậu đừng có nói bậy.” Tuy nhiên anh cũng nói đúng sự thật. Thấy cô suy nghĩ nhiều như vậy, Trần Dạng cũng không có ý định quá lộ liễu, ừ một tiếng, xem như là đã đáp ứng cô. Sau đó anh nhìn thấy đôi mắt cô cong cong thành đôi vầng trăng khuyết nhỏ. * Sau khi chuyển sách xong còn phải họp lớp một tiết. Sở dĩ đây là tiết tự học, nhưng cô Tưởng tranh thủ khoảng thời gian trống này để dặn dò cả lớp: “…Lần này là lần thi cuối cùng trước khi chúng ta bước vào kì thi cuối năm, mọi người phải giữ gìn sức khỏe để thi thật tốt, đừng uổng phí công sức mình đã bỏ ra…” Có lẽ vì đã làm nghề giáo được mấy năm nên cô nắm chắt thời gian vô cùng tốt, câu cuối cùng vừa kết thúc thì tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên. Cô Tưởng vẫn chưa ra khỏi lớp, trong lớp đã bắt đầu vỗ bàn. Đợi cô vừa ra khỏi lớp, Tạ Khinh Ngữ không nhịn nổi nữa hoan hô một tiếng: “Nhạc Nha, đi uống trà sữa đi, tớ nghe nói có quán gì đó mới mở, nổi lắm đó.” Cô ấy chăm chú lắng nghe nãy giờ, đã bỏ quên mất chuyện ăn uống này. Nhạc Nha do dự nói: “Tối nay chắc không được rồi.” “Sao không được chứ.” Tạ Khinh Ngữ hỏi, đột nhiên nhận ra gì đó: “Chẳng lẽ cậu định đi hẹn hò à?” Nhạc Nha vội vàng che miệng cô ấy lại, nhìn xung quanh, sau đó thấy có vẻ như không có ai nghe được mấy lời này của cô ấy mới nhỏ giọng nói: “Xém nữa bị cậu hù chết.” Tạ Khinh Ngữ cười hì hì, “Không uống thì không uống, tớ cũng quên mất bây giờ cậu đã là vợ của người ta rồi, haiz, đâu có thảm như tớ. Cô ấy đi mời Lương Thiên uống cũng được, dù sao cũng còn đang thiếu cậu ta một chầu trà sữa. Nhạc Nha cũng không giải thích gì, dù sao trong lòng tự hiểu là được, chứ càng nói nhiều thì mình càng lộ liễu hơn. Sau khi thu dọn xong, cô mới ra khỏi lớp. Cổng trường tấp nập người ra về, trước đây không lâu có tên biến thái lén theo dõi nữ sinh nên rất nhiều phụ huynh đến rước con em của mình, có lần còn phải nhờ đến cảnh sát giao thông tới sơ tán giúp để tránh kẹt đường. Nhạc Nha lúc sắp đến cổng trường liền gửi tin nhắn qua Wechat của Trần Dạng. Thật ra hai người bình thường hay gặp nhau ở quán trà sữa đối diện trường, chỉ cần vừa ra khỏi cổng là nhìn thấy ngay, nhưng lúc này có hơi đông người. “Mẹ, con ra tới cổng rồi nè.” “…Con thấy rồi, đang vẫy tay nè.” Bên tai ồn ào không ngừng, y như mấy đứa trẻ mẫu giáo vừa tan học ra. Nhạc Nha dồn hết công phu trong người len qua đám đông, vừa tranh thủ chút thời gian cúi đầu chuẩn bị đánh chữ, vừa nhìn sang phía đối diện. Cửa ra vào quán trà sữa người đến người đi. Trong hộp tin nhắn, dòng chữ “Tôi ra rồi” còn chưa được chuyển đi, cô đã nhìn thấy hai người đứng đối diện. Một người là Trần Dạng, đứng kế bên anh là người đáng lẽ bây giờ không thể nào xuất hiện ở chỗ này được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]