Từ giờ đến lớp tự học buổi tối còn khoảng nửa tiếng, hơn nữa bây giờ đang là mùa đông nên nhiều học sinh đã trở về lớp, ở ngoài sân trường hiện tại hầu như vài phút mới có hai ba học sinh đi qua. Phía bên kia bị tường che khuất nên không ai chú ý đến. Nữ sinh váy ngắn không cách nào kiềm chế được suy đoán của mình, hình ảnh này rất đẹp, nhưng trong lòng cô ấy cũng kinh hãi không ít. Dù sao thì cô ấy rõ ràng nhìn thấy đó là thuốc lá thật mà.
“…Có khi cậu nhìn nhầm rồi đó, dù có là lão đại cũng không có khả năng làm mấy chuyện nuốt khói này đâu.” “Dù sao cũng có phải đóng phim đâu, sao lại nuốt khói, chẳng lẽ tí nữa phải nhập viện rửa ruột hả?” Nữ sinh váy ngắn bị nghi ngờ, vô cùng kích động: “Tớ tận mắt thấy mà còn giả được hả? Có điếu thuốc lá thật mà!” Tuy trọng điểm là hai người họ nhìn như đang hôn nhau, nhưng cô ấy vẫn canh cánh trong lòng với việc nuốt khói này. Cô ấy ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện Trần Dạng đã đứng thẳng lại, về phần điếu thuốc lá kia không biết đã bị nuốt hay ném đi rồi. Nữ sinh váy ngắn nhìn chăm chú một giây, trả lời: “Trần Dạng có phải có đam mê đặc biệt về mặt nào đó không?” Vì đã quen nuốt khói nên không có chút phản ứng nào? “Tớ thấy cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó, người ta chỉ đang thân mật ân ái với nhau thôi, cậu chả hiểu phong tình gì hết trơn.” “Đợi một chút, thân mật ân ái? Trần Dạng có bạn gái rồi hả?” “Cái gì?!” Chủ đề cuối cùng cũng được thay đổi, một loạt các tin nhắn đều là dấu chấm than với chấm hỏi, còn có người gửi cả cái mặt đen thui. Chuyện Trần Dạng không có bạn gái nữ sinh nào trong trường cũng biết, chuyện anh không gần nữ sắc ai ai cũng biết, tin tức mà nữ sinh váy ngắn vừa đưa ra đã tạo thành một cơn chấn loạn như vỡ tổ. “Tớ nhìn kỹ lại rồi, thật sự là hôn rồi, mà đợt chút, nữ sinh kia là ai vậy? Sao cô ấy có thể dũng cảm hẹn hò với lão đại vậy?” Thật ra đa số đều là nữ sinh vây vào xem. Về phần muốn yêu đương với Trần Dạng thật sự rất ít người dám, ngoại trừ trước kia có Lâm Tâm Kiều hoặc một số nữ sinh trường ngoài có tư tưởng đó thì những nữ sinh còn lại chỉ thích tám chuyện với nhau về anh. Bọn họ ai cũng sợ một ngày nào đó sẽ rộ ra tin Trần Dạng đánh nữ sinh. Mạch suy nghĩ của nữ sinh váy ngắn bị cắt đứt, trong lòng cũng muốn cùng bàn tán về chuyện này nên lén lút nhìn sang. Nhạc Nha lần đầu tiên ăn loại bánh này. Là một cái bánh que nhỏ, hơi giống loại bánh Pejoy mà hồi đó Tạ Khinh Ngữ từng cho cô ăn, cắn mấy miếng là đã xong, vô cùng giòn. Nhạc Nha tố cáo anh: “Cậu cố ý.” Thật ra cũng không có hôn, chỉ là lúc ăn đến miếng cuối cùng thì vô tình chạm vào môi thôi, nhưng cô vẫn hơi xấu hổ, trái tim như bị kích thích đập nhanh không ngừng. Cô đánh nhẹ lên ngực Trần Dạng, sau đó đưa tay nhéo lỗ tai của anh, có chút lành lạnh nhưng cảm giác không tệ chút nào. Trước kia cô tuyệt đối không dám làm vậy, nhưng giờ thì dám rồi. Nữ sinh tóc ngắn như ngừng thở. Cô ấy cúi đầu gửi tin nhắn thoại qua: “Tớ nhìn thấy cô gái kia nhéo tai của Trần Dạng, còn đánh cậu ấy một cái nữa.” “A, không phải là cô ấy đang đi tìm đường chết đó chứ?” “Nếu cậu ấy động thủ thì cậu phải chạy qua cứu cô ấy đó!” Nữ sinh tóc ngắn yên lặng nhìn mấy cô bạn của mình lo lắng cho người khác, lại quay sang nhìn Nhạc Nha đang tùy ý động thủ với Trần Dạng ở trước mặt mà thở dài trong lòng. Trách không được tại sao bây giờ mấy cô ấy vẫn còn độc thân. “…” Vì khoảng cách khá xa, hơn nữa đại sảnh ở dãy phòng học dưới tầng trệt không mở đèn nên Nhạc Nha cũng không biết có người đang theo dõi mình. Trần Dạng nhìn cô, “Ăn ngon không?” Nhạc Nha nhớ lại hương vị lúc nãy, “Cũng được.” Chỉ là hình dạng có chút dọa người. Trần Dạng nhếch khóe môi, đưa tay nhéo nhéo vành tai của cô, mềm mại vô cùng, vẫn mang theo chút hơi ấm truyền đến đầu ngón tay của anh. Anh dụ dỗ: “Không phải nên nói rất ngọt à?” Nhạc Nha ăn ngay nói thật: “Có ngọt đâu.” Trần Dạng: “…” Anh sững người mấy giây, sau đó bật cười, Nhạc Nha nghe thấy khó hiểu nhìn anh, “Sao vậy?” Trần Dạng lười biếng nói: “Phát hiện ra cậu thật đáng yêu.” Đại khái là ăn đáng yêu lớn lên. Nhạc Nha không rõ lắm, cũng không biết vì sao lại chuyển sang đề tài này, nhưng có qua có lại nên cô gật đầu, nói: “Cậu cũng đáng yêu lắm.” Nói xong cô mở to mắt nhìn anh. Trong lòng Trần Dạng lại bị kích động. Tâm tình vốn tích tụ bao lâu nay tiêu tan gần hết, một lần nữa tràn đầy cảm giác thỏa mãn, anh thật sự rất thích cô. Thích đến nỗi ngay cả mạng của anh cũng đều muốn cho cô. * Sinh hoạt ngày thường mấy năm cấp ba trôi qua bình dị không một gợn sóng, Trần Dạng xuất hiện khiến tâm tình của Nhạc Nha như được thả lỏng khỏi đám sách giáo khoa. Chiều tối thứ sáu là khoảng thời gian được nghỉ ngơi hiếm hoi. Trường công không cần học bù vào cuối tuần, cho nên dù đang là thời điểm mấu chốt của năm cấp ba thì cuối tuần ở trường cô vẫn trôi qua như trước đây, chỉ là được giao nhiều bài tập về nhà hơn. Còn mười phút nữa là hết tiết cuối cùng, trong lớp đã bắt đầu xôn xao. Tạ Khinh Ngữ nhắn Wechat cho Nhạc Nha: “Lương Thiên rủ tớ ra ngoài chơi, tớ đề nghị đi ăn lẩu, cậu muốn đi chung không, gọi Trần Dạng luôn cũng được.” Đống sách chồng chất chặn ngang tầm mắt của giáo viên. Nhạc Nha lén nhắn lại: “Vậy phải để Lương Thiên gọi cậu ấy mới đúng.” Tạ Khinh Ngữ: “Ha ha ha ha ha cậu còn muốn lừa gạt tớ hả Tiểu Nguyệt Nha, cậu không biết mấy ngày này mình lộ liễu lắm không hả?” Nhạc Nha sờ mặt, thở dài. Không đợi cô trả lời, Tạ Khinh Ngữ liền gửi tiếp tin nhắn mới: “Nhìn nè, lão đại dạy cậu nuốt khói.” Nhạc Nha không hiểu ý cô ấy, nhưng vẫn bấm vào link dẫn kia. Là bài viết mới trong Tieba của trường, thời gian đăng bài viết này là mấy ngày trước, nhưng có không ít bình luận phản hồi lại, trong đó số lượt like của bình luận đầu tiên khá cao. Cô từ từ kéo xuống. [Sốc: Lớp 17 đang yêu!] Mặc kệ người khác có sốc hay không, nhưng tiêu đề này lại khiến Nhạc Nha muốn đứng hình, vô thức nghĩ ngay đến Trần Dạng. [Chủ topic]: “Tôi vô tình đi ngang qua dãy phòng học, sau đó vô tình xoay người sang, lại một lần nữa vô tình thấy người này đứng gần một cô gái xinh xắn, sau đó hai người họ bắt đầu động tay động chân.” “Người đó là ai vậy?” “Lầu trên ngốc quá, người này còn có thể là ai nữa?” “Tôi thích mấy bài viết giống vậy nè, chủ topic mau nói cho mọi người biết là hai người họ yêu đương thế nào đi, nếu không bài viết này sẽ bị xóa trước khi mọi người được biết đó!” “Tôi sẽ im lặng đợi bài viết này bị xóa.” Nhạc Nha không ngờ lại xảy ra tình huống này, Trần Dạng đúng là phải hung dữ đến mức nào mới khiến mấy bài viết trên Tieba bị xóa nhanh như vậy. [Chủ topic]: “Ha ha ha ha ha, các cậu cho là lão đại sẽ đánh người à, nói cho các cậu biết, không có đâu nha! Hơn nữa cậu ấy còn hôn cô bạn đó nữa cơ!” Phía dưới lập tức hiện một tràn bình luận chửi thề. [Chủ topic]: Biết hôn thế nào không?” “Nhớ tính tôi là một trong những người đã đánh chết chủ topic.” “Chủ topic, nếu cậu không nói nhanh thì bài viết này sẽ sớm bị xóa đó.” “Cũng thật kính nể chủ topic vẫn còn sống để kể lại câu chuyện này.” [Chủ topic]: “Trước khi bài viết này bị xóa, tôi muốn hét một câu: Tôi nhìn thấy hết rồi! Trừ khi bị móc mắt, không thì tôi nhất định phải nói ra!” [Chủ topic]: “Người này vốn đang cầm điếu thuốc lá, sau đó đút vào miệng em gái này, rồi lại cắn lên, các cậu không đọc nhầm đâu, là hôn đó, lão đại dù có phải nuốt khói cũng muốn hôn!” “Chết tiệt, thật nể phục lão đại.” “Lão đại có chuyện gì là không dám làm không vậy?” “Tôi nghi là nhìn sơ qua thì giống nuốt khói thôi, đâu phải tận mắt nhìn thấy đâu.” “Hẹn hò à, nhưng mà đối tượng là ai?” “Lão đại nuốt khói thì sao, nếu đây không phải là tuyệt chiêu đặc biệt thì sao có thể dọa sợ đám cặn bã kia!” “Nuốt khói??? Chẳng lẽ là nụ hôn có mùi vị thuốc lá hay nhắc đến trong tiểu thuyết à?” [Chủ topic]: “Ha ha, mấy cậu cho rằng chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi à? Sau đó em gái kia đánh một cái lên người người này, còn nhéo lỗ tai của cậu ấy, mà người này vẫn một mực đứng yên, mặc kệ em gái đó động thủ, có thể thấy là người này vô cùng thích em gái đó, nếu không thì đã đuổi đi từ lâu rồi.” [Chủ topic]: “Chuyện này có thể nói cho chúng ta biết là lão đại cũng thuộc dạng trâu bò đó chứ, yêu một cái là dũng cảm quên mình, nuốt khói thì sao, bị đánh thì sao!” [Chủ topic]: “Mà thôi, hai người họ to nhỏ anh anh em em cả buổi, hình như sắp phải lên lớp rồi, tôi cũng biến đây, người kia đẹp trai thật đó, hèn gì mấy giáo viên đều thích cậu ấy.” … Nhạc Nha trợn mắt há hốc miệng. Chỉ một việc đơn giản vô cùng nhưng qua lời bọn họ bàn tán lại giống như một chuyện vô cùng kỳ quái vậy, hơn nữa còn có chút kích thích. Quan trọng nhất là mấy cái hình dung nuốt khói gì gì đó thật buồn cười quá rồi. Nếu như không biết thì sẽ tưởng đó là thuốc lá thật, cũng vì cô biết nên mới thấy hài hài. Nếu Trần Dạng đọc được bài viết này không chừng cũng dở khóc dở cười giống cô. Thật không ngờ trong trường lại có nhiều người suy nghĩ quái dị về Trần Dạng như vậy, tuy trước kia lúc cô chưa quen anh cũng cảm thấy anh là con người hoàn toán khác biệt. Đến lúc chính thức quen rồi mới thấy anh thật sự rất tốt. Trần Dạng đẹp trai là điều không thể nghi ngờ gì, nhưng có một điều luôn khiến các thầy cô thích anh là vì thành tích luôn dẫn đầu của anh. Điện thoại rung lên một cái, Tạ Khinh Ngữ nhắn qua: “Thế nào, tiểu khả ái nuốt khói có gì muốn nói không?” Nhạc Nha trả lời: “Cậu đừng có nói lung tung.” Tạ Khinh Ngữ: “Sao lại nói lung tung, có bằng chứng có nhân chứng rõ ràng ra đó, cậu còn nói xạo với tớ, làm tớ uổng công kể cậu nghe.” Nhạc Nha lảng sang chuyện khác: “Vậy cậu với Lương Thiên thì sao?” Thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của cô, Tạ Khinh Ngữ nghẹn cười, cô ấy với Lương Thiên tất nhiên là không có gì rồi, trước mắt cứ làm bạn bè đã. Sau khi gặp nhau nhiều lần cô ấy phát hiện cậu ta cũng không phải là kẻ quậy phá gì như vẻ bề ngoài của mình. Tạ Khinh Ngữ đang muốn nhắn lại thì chuông tan học đột ngột vang lên, giáo viên trên bục giảng thông báo: “Tan học.” Lập tức trong lớp ồn ào tiếng hoan hô. Tạ Khinh Ngữ cũng không nhắn lại nữa, vỗ lên vai Nhạc Nha, “Đi đi mà, tụi mình đi ăn lẩu được không? Tớ hẹn với Lương Thiên rồi.” Mùa đông mà ăn lẩu là thích nhất. Nhạc Nha cũng hơi động lòng, “Ừ.” Tạ Khinh Ngữ vừa dọn đồ vừa nhắc: “Nhớ gọi luôn Trần Dạng đó.” Nhạc Nha: “…” Thôi được, cô dứt khoát bỏ tờ đề xuống, nhắn tin cho Trần Dạng, rất nhanh nhận được câu trả lời của anh. Nhạc Nha nói: “Cậu ấy sẽ tới.” “Nhanh vậy à?” Tạ Khinh Ngữ kinh ngạc hỏi: “Chưa tới mấy giây nữa.” Nhạc Nha nhún vai: “Chắc đang chơi điện thoại.” Tạ Khinh Ngữ lại cảm thấy không phải như vậy. Sáng hôm nay tuyết mới rơi thêm một trận nên trên mặt đất vẫn vương lại những giọt nước do tuyết tan tạo thành. Lúc cả hai ra khỏi lớp đã nhìn thấy ba người Lương Thiên và Trần Dạng đứng chờ bên ngoài hành lang, Triệu Minh Nhật còn ngoắc tay với hai cô. Lương Thiên nhìn qua, tâng bốc: “Quào, Nhạc Nha hôm nay mặc đồ đáng yêu quá nha, cái gì đây, dâu tí hon hả?” Tạ Khinh Ngữ trừng mắt, “Cậu kiềm chế chút coi.” “Tôi nói thật mà.” Lương Thiên phản bác, “Chẳng lẽ cậu không thấy đáng yêu hả? Chắc cậu không biết thưởng thức loại đáng yêu này rồi.” Tạ Khinh Ngữ hừ một tiếng với cậu ta. Hôm nay Nhạc Nha mặc áo khoác len sợi, phía trên đính vài ngôi sao tí hon, tô điểm thêm vài đường nối nhỏ, thoạt nhìn vô cùng dễ thương. Bản thân cô cũng nhỏ nhắn xinh xắn, khoác lên chiếc áo càng nổi bật lên vẻ hoạt bát, y như cô gái nhỏ được mọi người nâng niu trên tay, tách biệt với những xấu xa bên ngoài. Nhạc Nha với Trần Dạng nhìn nhau, không ai nói gì. Dù sao cũng là lén lút hẹn hò, tuy đã bị bọn họ phát hiện ra nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt, hơn nữa cô cũng hơi ngại. May mà trong trường không có ai biết nữ sinh đó là cô. Nhạc Nha mấp máy môi, hỏi khẽ: “Không phải đi ăn lẩu sao? Mấy cậu định ăn ở đâu?” Lương Thiên cười hì hì: “Hôm nay tôi mời mọi người ăn.” Mấy người họ đi xuống lầu, Nhạc Nha rơi lại phía sau, đi song song với Trần Dạng. Trần Dạng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của cô, ánh mắt lóe lên, rút tay trong túi quần rồi đưa qua. Nhạc Nha đang suy nghĩ, đột nhiên tay bị nắm lấy. Cô hoảng hốt, vội vàng nhìn ba người ở phía trước, hình như bọn họ đang thảo luận xem ăn lẩu nên bỏ nhiều rau hay nhiều thịt, không hề chú ý về phía sau. Lúc này Nhạc Nha mới thả lỏng, đan tay vào tay anh. Cả hai ở phía sau lén lút nắm tay nhau, cảm giác y như đang thập thò sau lưng giáo viên trên lớp học vậy. Người ta thường nói nắm tay có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập, Nhạc Nha cũng cảm nhận được, nhưng không biết là của cô hay của anh. Cảm giác vừa có chút kích thích, vừa có chút hạnh phúc ngọt ngào. Ánh đèn cảm ứng âm thanh trong cầu thang bừng sáng, cả hai ở phía sau đi không nhanh lắm, thẳng đến lúc xuống lầu một, Lương Thiên đột ngột quay đầu: “Dạng ca, hai cậu thấy…” Nhạc Nha nhanh tay nhanh mắt rút tay về. Trần Dạng: “…” Anh thở dài, nhưng vẫn ra vẻ rất bình tĩnh. Lương Thiên cảm thấy mạng của mình sắp tiêu rồi, cậu ta cười xấu hổ một tiếng, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, không biết có ai thương xót cho mình không nữa. Cậu ta sao lại không có mắt như vậy chứ, vừa quay đầu lại đã thấy hai người họ nắm tay nhau, còn khiến tay đại ca bị bỏ rơi nữa. Mặt mũi đại ca bị hao tổn, cậu ta nên làm gì đây? Xuống đến đại sảnh, đèn cảm ứng âm thanh tắt dần. Trần Dạng nghiêng đầu nhìn cô, ánh đèn le lói rọi xuống, phản chiếu lên làn da mịn màng của cô như có thể thẩm thấu cả ánh sáng, càng nhìn càng muốn chạm vào, càng muốn vuốt ve. Anh cảm thấy bản thân hơi biến thái. Trần Dạng dời mắt, hai người đi hơi gần, anh hắng giọng, nghiêm túc gọi: “Nhạc Nha.” “Ừm?” Nhạc Nha ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào anh. Trần Dạng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, nheo mắt lại, lần nữa mở miệng, người hơi cúi xuống, “Cậu có kinh nghiệm trong việc hẹn hò bí mật lắm à?” Nhạc Nha há miệng: “Hả?” Cái cằm nhỏ xinh xắn hơi giương lên. Trần Dạng nói: “Nếu không thì sao chỉ nắm tay thôi mà cậu cũng sợ bị người khác nhìn thấy?” Nhạc Nha: “…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]