Nhạc Nha từ đầu tới cuối không nói lời nào. Đợi đến khi cô đứng vững lại, Trần Dạng mới nháy mắt, vô thức cúi đầu nhìn cô, thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần. Nhạc Nha cắn môi, lùi lại. Bây giờ cả người cô đều nóng bừng đến mức muốn nổ tung, chỉ muốn lăn xuống đất hai vòng để hạ bớt nhiệt khí đang bừng bừng trong lòng này.
Ôm hai tay lên mặt đều nóng đến mức có thể luộc cả trứng gà. Nhạc Nha lén lút thở ra một hơi, rồi lại lén lút ngước mắt nhìn Trần Dạng, tim đập thình thịch trong lồng ngực, đầu óc như quay cuồng. Hành động này là cô học theo phim ảnh mà ra. Nhạc Nha chưa từng làm chuyện gì to gan như vậy, ở nơi này tuyết đang rơi, giữa bầu không khí lành lạnh còn thoang thoảng mùi thơm của khoai nướng. Cô vậy mà kích động làm ra chuyện này.. Nhạc Nha nhéo nhéo lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Hồi nãy cậu không thấy gì hết, tôi cũng không có làm gì hết.” Hành động xong liền đổi ý? Trần Dạng kinh ngạc, nhếch môi, nói một cách chắc chắn: “Không thể, Nhạc Nha, cậu cũng thích tôi, ít hay nhiều thì cũng là thích tôi.” Nhạc Nha biết anh nhất định sẽ trả lời như vậy, chỉ là cô thuận miệng chống đối một chút thôi, nhưng trong nội tâm lại hơi tung tăng như chim sẻ. Trần Dạng khom người xuống, duỗi tay vịn chặt vai Nhạc Nha, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Vậy tôi coi như cậu đã đồng ý…” Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Nhạc Nha ngơ người vài giây mới giật mình lấy điện thoại di động từ trong túi ra, là Tạ Khinh Ngữ gọi đến. “Nguyệt Nha, tớ đến bệnh viện rồi nè, cậu mau xuống đây đi.” Tạ Khinh Ngữ nói, “Xe của anh tớ đậu ở bên ngoài á.” Nhạc Nha ngẩng đầu lén nhìn Trần Dạng. Bầu không khí mập mờ khi nãy thoáng cái tiêu tán sạch sẽ, chỉ còn lại hơi lạnh giá bao quanh cùng với hương khoai nướng. Nhạc Nha trả lời: “Ừ, tớ ra ngay.” Cúp điện thoại xong, cô nghe thấy Trần Dạng thở dài. Loại tình huống này tất nhiên là không thích hợp để nói tiếp đề tài hồi nãy nữa, Trần Dạng nhéo nhéo thái dương, chỉ cảm thấy ẩn ẩn đau đầu. Nhạc Nha nhìn về phía tay anh, dặn dò: “Tôi phải về rồi, cậu ở đây nhất định phải nghe lời bác sĩ đó, đừng có rút kim tùm lum, cậu xem, tay cậu giờ toàn là lỗ kim không nè.” Trần Dạng ừ. Cổng bệnh viện dường như chỉ có hai người bọn họ, tuyết rơi bay lả tả, không có ý định giảm xuống. Nhìn thấy một mảnh bông tuyết rơi lên sống mũi của Trần Dạng, Nhạc Nha nhìn chằm chằm đến mức muốn xuất thần, bỗng giơ tay qua chạm lên mặt anh. Đầu ngón tay chạm vào chóp mũi của anh, bông tuyết hóa thành hơi nước. Trần Dạng bắt lấy tay cô, sau đó chuyển thành nắm chặt cổ tay của cô, “Giờ muốn sờ soạng lung tung rồi hả?” Nhạc Nha xấu hổ: “Chỉ muốn giúp cậu lau tuyết thôi mà.” Cô kéo tay lại, tranh thủ giấu vào trong túi áo khoác của mình, cả người cũng chỉ ló mỗi mặt ra ngoài, những chỗ khác đều bị bao chùm hoàn toàn. Trần Dạng phát hiện cô gái nhỏ này đang vô thức trêu đùa người khác. Hết lần này đến lần khác anh bị cô trêu chọc. “…Ây da Nguyệt Nha cậu ở bên ngoài hả, tớ đang chờ cậu nè, cậu đang nói chuyện với ai vậy.” Giọng nói của Tạ Khinh Ngữ đột nhiên truyền từ phía sau tới. Nhạc Nha vô thức xoay người, nhìn thấy Tạ Khinh Ngữ đứng đó không xa, đang hết sức kích động vẫy tay với cô. Tạ Khinh Ngư la lên: “Mau lại đây.” Cô ấy nhấc chân như muốn qua đây, Nhạc Nha sợ cô ấy sẽ qua thật, vội vàng trả lời: “Đến đây, đến đây.” Tạ Khinh Ngữ khoang tay chờ ở ven đường không bao lâu liền nhìn thấy Nhạc Nha chạy tới, nhìn bộ dạng đáng yêu nhỏ nhỏ kia lại thầm xoa xoa hai tay vào nhau. Cô ấy nhìn qua bên bãi cỏ bên kia, hình như là Trần Dạng. Nhạc Nha chạy tới chỗ cô, “Đi thôi.” “À ừ.” Tạ Khinh Ngữ xoay người, hơi nghi vấn trong lòng, có phải hồi nãy Trần Dạng mới trừng mắt với cô ấy không? Cho dù không phải là trừng mắt thì ánh mắt kia cũng không có chút ý tốt nào. Vì không đợi được điện thoại của Nhạc Nha, hơn nữa trời cũng không còn sớm, cho nên Tạ Khinh Ngữ mới tự quyết định tới đón cô. Bên ngoài tuyết vẫn rơi thành một tầng hơi mỏng, toàn bộ thế giới trong chớp mắt đều bị nhuộm trắng. Sau khi lên xe, Tạ Khinh Ngữ lấy túi chườm nóng trong tay nhét vào lòng Nhạc Nha, vẫy tay: “Mau mau về nhà đắp mền thôi.” Nhạc Nha ôm túi chườm trong tay, ấm áp vô cùng. Anh của Tạ Khinh Ngữ là một người rất dịu dàng, tuy số lần gặp mặt Nhạc Nha không nhiều nhưng cũng có chút quen biết. Từ bệnh viện về đến nhà cô phải đi mất mấy phút. Tạ Khinh Ngữ không khỏi cảm thán: “Lúc chú Nhạc gọi điện đến muốn hù chết luôn tớ, tớ tưởng tụi mình bị lộ rồi chứ.” Nhạc Nha mím môi: “Tớ cũng bị cậu hù chết.” Sau khi nói chuyện thêm mấy giây, Tạ Khinh Ngữ mới nhớ lại ánh mắt của Trần Dạng lúc rời đi, nhỏ giọng hỏi: “Trần Dạng sao rồi?” Nhạc Nha đắn đo, nói: “Chuyện trong nhà.” Thấy cô không muốn nói nhiều, Tạ Khinh Ngữ cũng không hỏi nữa, thay đổi chủ đề, “Sao hai cậu dạo này thân thiết quá vậy?” Cô ấy nhớ lúc đầu hai người họ đâu có thế này, chẳng lẽ là do mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ sao? Nhạc Nha thì thào như phản kháng: “Giống như trước thôi mà.” “Giống mới lạ.” Tạ Khinh Ngữ bĩu môi, bộ tưởng mắt cô ấy đui hả, “Bên ngoài có mùi gì thơm quá vậy?” Nhạc Nha bỗng nhớ ra, “Ở ngoài có bà lão bán khoai nướng, mùi thơm lắm, cậu muốn qua đó mua không?” “Mua mua.” Xe còn chưa dừng hẳn cả hai đã chạy xuống, trực tiếp đi đến lò nướng bên kia, càng đến gần mùi hương càng đậm hơn. Nhạc Nha với Tạ Khinh Ngữ mỗi người chọn một củ thật to, nướng đến mức lớp vỏ bên ngoài gần cháy mới chín, bà lão còn tặng thêm hai cái muỗng nhỏ để ăn cho dễ. Tạ Khinh Ngữ vừa đi vừa ăn. Nhạc Nha đi chậm phía sau, vừa bước ba bước đã trở lại mua thêm một củ, “Bà ơi, phiền bà đưa cái này cho nam sinh ở bên kia được không ạ?” Cô đưa thêm một tiền, bà lão sảng khoái đồng ý. Lợi dụng lúc Tạ Khinh Ngữ quay đầu lại gọi cô, Nhạc Nha nhanh chân chạy tới, lúc lên xe kéo cửa kính xuống liền nhìn thấy bà lão đã đến chỗ Trần Dạng. Hai người đứng đối diện nhau, bị bông tuyết thoáng che mất. Nhạc Nha vẫn chưa cân nhắc đến lời hẹn hò kia, cũng không biết cảm giác hẹn hò là gì, từ xưa tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới mấy chuyện hẹn hò yêu đương này. Trong trường, trong lớp cũng có mấy bạn học quen nhau, hơn nữa lúc ra về nhìn bọn họ ân ân ái ái đùa giỡn với nhau, trong nội tâm cũng không hề gợn chút sóng nào. Nhưng bây giờ lại có sự thay đổi. Có lẽ là vì cô cuối cùng cũng hiểu được tại sao cán sự bộ môn Ngữ văn mỗi khi chủ động mua trà sữa nóng cho cán sự bộ môn tiếng Anh, thì cán sự bộ môn tiếng Anh cũng sẽ mua đồ ăn vặt lại cho cô ấy. Trước kia khi có ai hỏi cô về vấn đề này, cô luôn trả lời có thể sẽ lên đại học rồi mới nghĩ đến, sau đó tìm một người bạn trai thích hợp với mình. Chứ không phải là lúc đang học cấp ba. Nhưng Trần Dạng cứ cố chấp xông vào thế giới của cô, mới đầu cô còn hơi xem thường anh nhưng càng về sau lại càng bị anh hấp dẫn, hoàn toàn không thể khống chế được, tất cả đã vượt qua khỏi phạm vi cô đã vạch ra trước đó. Tối nay là cô muốn thử xem có nên đáp lại anh hay không. Cho dù trước kia cô định lên đại học mới hẹn hò, mà bây giờ đã có sự thay đổi nên cứ đồng ý thôi, dù sao cũng không phải là sự thay đổi xấu xa gì. Nhạc Nha cắn một miếng khoai nướng, hơi nóng trong miệng lan tỏa vào trong trái tim cô. Cô đặt tay lên lồng ngực của mình, cách một lớp áo khoác dày vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh của mình, không hề có ý định chậm lại chút nào. Nhạc Nha không thể không thừa nhận, là cô đã động lòng. Đã động lòng rồi, vậy thì cứ thử xem sao. * Một tuần sau Trần Dạng xuất viện. Lương Thiên và Triệu Minh Nhật muốn nhiệt liệt chúc mừng anh, nhưng sau khi cân nhắc đến thân phận của người bệnh lại thôi. Trần Dạng đi học lại bình thường, vẫn y như lúc trước, chỉ là bây giờ đã an tĩnh hơn rất nhiều. Tuy các thầy cô vẫn cảm thấy anh không hề thay đổi gì. Nhưng đối với đám học sinh đã biết rõ anh thì đây quả là một tin tức chấn động, khiến người ta không thể tin nổi vào mắt mình. Cho nên có người đăng một bài viết lên Tieba thể hiện thắc mắc của mình, nhưng hỏi hoài mà không có đáp án cụ thể, cậu ta liền yên lặng xóa bài vì sợ bị trả thù. Nhạc Nha hoàn toàn không hề hay biết mấy chuyện này. Từ sau lần bóng bay thỏ kia kết thúc, cô cũng không lên Tieba nữa, mỗi ngày đều đọc sách, làm bài, sau đó… Nhắn Wechat với Trần Dạng. Thế này chắc được xem là hằng ngày lén lút yêu đương trong trường rồi. Tuy cô không trực tiếp thừa nhận thích anh, cũng không nhắc gì đến chuyện hẹn hò, nhưng trong lòng lại tự thừa nhận. Dù sao thì cô cũng sẽ không có dũng khí để chủ động đề cập đến chuyện này. Tuyết rơi ngày càng nhiều, cảm giác mới lạ ban đầu cũng dần hạ nhiệt. Tuyết phương nam rơi nhiều nên người đi đường phải che dù, trong lớp có một bạn học quê ở phương bắc, suốt ngày đề đầu trần đội tuyết đến trường, mỗi khi vào lớp đều bị đông lạnh đến mức phát run. Hằng ngày Tạ Khinh Ngữ ôm ly nước nóng trêu chọc: “Trời lạnh thế này không thèm che dù tránh tuyết lọt vào trong áo, tớ cũng phục cậu luôn đó.” Dù sao cô ấy cũng không ngốc đến mức đó. Trêu chọc xong lại lo lắng nghĩ đến cuộc thi kế tiếp: “Tháng sau là thi toàn diện lần 1 rồi, haiz, tớ phải làm sao đây.” Thi toàn diện lần 1 là kỳ thi quan trọng nhất trong trường cấp ba, thành tích sẽ được xếp hạng toàn thành phố, căn bản là mô phỏng lại kỳ thi Đại học sắp tới đây. Bởi vì theo lời đồn là thi toàn diện lần 1 rất khó để khích lệ học sinh tập trung vào kì thi Đại học, đến kì thi toàn diện lần 2 thì thả lỏng hơn một chút, và lần thi thứ ba là thoải mái nhất, trước khi thi phải thổi phồng một chút để học sinh có tự tin hơn. Đối với vấn đề này, Nhạc Nha không biết thật hay giả, chỉ là cô đã quen với mấy kì thi thế này rồi. Tiết thứ ba buổi chiều vừa kết thúc, điện thoại rung lên. Trần Dạng: “Tối có rảnh không?” Nhìn thấy tin nhắn này của anh, Nhạc Nha quay đầu lại hỏi Tạ Khinh Ngữ: “Tối nay cậu có ăn tối không? Hay phải giảm cân?” “Đương nhiên là giảm cân rồi!” Tạ Khinh Ngữ nắm tay lại, “Tớ xuống được hai ký rồi, mùa đông là thời gian giảm cân tốt nhất, tớ không thể để tăng cân được.” Nhạc Nha gật đầu: “Vậy tớ…” Tạ Khinh Ngữ phất tay cắt ngang lời của cô: “Cậu đừng có dụ dỗ tớ, tớ sẽ không ăn đâu, nhất định tớ phải gầy lại, tớ muốn đọc sách, tớ muốn làm bài.” Cô ấy huyên thuyên thêm mấy câu thể hiện quyết tâm của mình. Nhạc Nha cảm thấy học kỳ một này nên ban thưởng cho cô ấy cái gì đó mới được, bây giờ Tạ Khinh Ngữ chỉ còn thiếu mỗi băng đầu ghi hai chữ “Phấn đấu” nữa thôi là đủ bộ. Được rồi, không làm phiền cậu nữa. Nhạc Nha quay lại, cúi đầu nhắn lại: “Có.” Mấy giây sau Trần Dạng trả lời: “Tan học chờ tôi.” Nhạc Nha: “Ừ.” Anh không nhắn lại gì nữa, cô ngây ngẩn đỏ mặt. “Nhạc Nha, câu ba đề số học cậu giải…” Bạn ngồi cùng bàn vừa quay sang đã thấy khuôn mặt cô ửng đỏ, “Điều hòa cao quá hả?” Nhạc Nha cười mỉm, lấy tay quạt lấy quạt để. Cô cũng cảm thấy mình phản ứng hơi bị thái quá, chỉ là một câu thôi, vậy mà cũng đỏ mặt, không biết mình bị sao nữa. Đều là tại Trần Dạng. Nhạc Nha nói sang chuyện khác: “Câu ba đề số học thế nào?” Bạn cùng bàn nói: “À, tớ giải thấy có chỗ sai sai, đáp án của tớ là bắt ngang sông, cậu giải giúp tớ…” Cô ấy cũng không biết chuyện của Nhạc Nha, đương nhiên chỉ nghĩ là cô bị nóng thật, liền trả lời lại theo câu hỏi của cô. “…” * Xế chiều lúc tan học thì bên ngoài đã tối đen. Bây giờ đang là mùa đông nên nhiều người không muốn ra khỏi trường, chỉ ăn đại ở căn tin rồi về lớp, hơn nữa cũng sắp tới kì thi nên mọi người trở nên gấp gáp hơn. Nhạc Nha ra khỏi lớp không nhìn thấy Trần Dạng đâu. Cô đến hành lang lớp 17 nhìn thử, trong lớp chỉ còn lại mấy người, nhưng không có Trần Dạng. Lương Thiên đang vừa ăn bánh mì vừa xem video, ngẩng đầu thấy cô lập tức gọi: “Dạng ca mới bị người khác kêu đi rồi.” Lúc tan học, bên ngoài hành lang đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, tuy vẻ ngoài hơi tiều tụy nhưng có thể nhận ra hồi còn trẻ bà ấy rất đẹp. Cậu ta còn tưởng là thân thích của Trần Dạng. Nhưng lúc Trần Dạng ngẩng đầu nhìn thấy bà ấy, sắc mặt liền tối lại, lần đầu tiên Lương Thiên cảm giác được anh đang cố gắng áp chế cơn giận trong lòng. Anh cảm thấy người phụ nữ này với Trần Dạng nhất định là có chuyện gì đó, có lẽ là liên quan đến ba của anh, nhưng cậu ta cũng không dám chạy đến hỏi. Nhạc Nha hỏi: “Vậy cậu ấy có nói khi nào quay lại không?” Lương Thiên vò đầu: “Không có.” Nhạc Nha cũng không biết người mà cậu ta nhắc đến là ai, trong lòng nghĩ chắc là giáo viên, cô liền ngồi xuống chỗ của Trần Dạng chờ một lát. Lương Thiên tắt video đi, quay đầu muốn cho cô chơi game: “Chơi game chung với tôi không, tôi dẫn cậu đi?” Tưởng tượng đến cảnh mình dẫn bạn gái của đại ca theo, vậy là có thể ra oai với đám trong game rồi, vả lại còn có thể khoác loác hai ba câu cho tụi nó ngưỡng mộ chết. “Không được đâu.” Nhạc Nha nếu miễn cưỡng cũng chỉ có thể hiểu sơ bộ mấy thuật ngữ trong game thôi, hồi đó cũng là do Tạ Khinh Ngữ kéo cô chơi chung mới biết được, “Tôi không biết chơi game.” Lương Thiên ân cần nói: “Không biết chơi cũng không sao, cái trò này có nhiều học sinh tiểu học chơi lắm, tụi mình chơi đại cũng được.” Nhạc Nha ghé qua xem màn hình của cậu ta, “Đây là trò gì?” Lương Thiên đang chuẩn bị trả lời thì điện thoại của Nhạc Nha đột ngột rung lên, có tin nhắn tới. Trần Dạng: “Đột nhiên có việc, cậu đi ăn trước đi.” Nhạc Nha có hơi thất vọng, nhưng vẫn nhắn lại cho anh một chữ “Ừm.” Anh lại nhắn tiếp: “Ngoan.” Nhạc Nha nhỏ giọng hừ một tiếng, xin lỗi Lương Thiên rồi rời khỏi lớp 17, tùy ý đến căn tin ăn đại chén cháo lê hầm câu kỷ tử. Mỹ danh của từ: dưỡng sinh. Cô cảm thấy chén cháo này với cháo hầm câu kỷ tử trên mạng đều hiệu quả như nhau, nhưng mà mấy ngày nay loại cháo này đang hot nhất trong căn tin nên cô mới ăn thử. Sau khi ăn xong, Nhạc Nha lại mua thêm một ly trà sữa rồi mới về lớp. Trường không có đồng phục mùa đông nên có thể mặc theo ý thích của mình, còn đồng phục bình thường thì cất trong phòng học, vì thế đây cũng là khoảng thời gian để mấy nữ sinh phát huy hết tất cả nét đẹp của mình, áo khoác ngoài sặc sỡ, váy ngắn khoe chân dài. Nhạc Nha so với bọn họ lại có vẻ khá tùy tiện. Nhìn thấy nữ sinh mặc váy ngắn ở phía trước, Nhạc Nha hút lên một viên trân châu, bùi ngùi trước đôi chân dài mảnh khảnh của đối phương, dù có mặc mỗi quần chíp cũng không thể bỏ qua đôi chân vừa thẳng vừa thon gọn này. Dãy phòng học phía dưới hơi tối. Nhạc Nha định quẹo sang ngã rẽ theo cô bạn trước mặt, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy thân ảnh đang dựa lưng vào tường dưới ánh đèn mờ tối ở bên kia. Cô thử gọi một tiếng: “Trần Dạng?” Nữ sinh váy ngắn phía trước lập tức quay sang nhìn. Nhạc Nha nhìn thấy thiếu niên dưới ánh đèn vàng ngẩng đầu lên, một thân màu đen nổi bật lên dáng người cao ráo, y như mấy người mẫu gợi cảm hay xuất hiện trên bìa tạp chí vậy. Vẻ hờ hững cô lập với mọi thứ xung quanh lại khiến người ta phải đỏ mặt tim đập thình thịch mà mê muội. Theo tiếng gọi của cô, trên tay anh đột nhiên lóe lên ánh lửa rồi lại tắt ngúm, Nhạc Nha nhận ra là cái bậc lửa. Nhạc Nha đi qua, rút điếu thuốc trong miệng của Trần Dạng, nghiêm túc nói: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đó.” Lần trước nhìn thấy cô cũng nói câu này, chẳng qua là dưới tình huống khi đó, cô thuộc dạng đang xen vào việc của người khác, còn bây giờ lại có thể yên tâm thoải mái mà quản anh. Nữ sinh váy ngắn đứng cách đó không xa chửi thề một tiếng. Cô ấy có phải sắp nhìn thấy Trần Dạng đánh nữ sinh không? Vị lão đại này gần đây xuất hiện rất nhiều lần trên Tieba, cô ấy cũng chỉ mới nghe qua tên của anh thôi, vả lại cũng mới được phổ cập chuyện anh đánh đàn anh lần trước. Cho nên nữ sinh ở phía sau vừa gọi tên Trần Dạng, cô ấy vô thức quay đầu qua nhìn, không ngờ lại thấy một màn này. Trần Dạng đứng dưới ánh đèn, lẳng lặng nhìn cô. Tâm tình của Nhạc Nha vốn không tệ lắm, lúc này cũng phát hiện ra anh có chút kì lạ, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sao vậy?” Chẳng lẽ là không thích cô quản anh quá nhiều? Trần Dạng duỗi tay chỉ điếu thuốc lá trong tay cô, lười biếng mở miệng: “Đây là bánh hình thuốc lá, cậu ăn thử đi.” Nhạc Nha: “…” Cô hình như lạc hậu quá rồi, còn có loại đồ ăn vặt thế này sao? Tai Nhạc Nha phiếm hồng, xoắn xuýt trong lòng, trả lại cho anh, “Trả cho cậu, tại tôi không biết…” Trần Dạng nói: “Ừ, tôi cai thuốc rồi.” Bạn gái là học sinh ngoan ngoãn, gương mẫu, anh với tư cách là bạn trai cũng phải tỏ ra là gương mẫu, đúng không? Nhạc Nha không biết anh đang nghĩ gì, vô cùng đồng ý gật đầu, tận tình khuyên bảo: “Cai là đúng, cậu còn trẻ, phải bảo vệ sức khỏe chứ.” Trần Dạng bỗng nhướng mày. Nhìn cái miệng nhỏ đang mải mê huyên thuyên trước mặt, khép khép mở mở lộ ra hàm răng trắng bóng, đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện khiến anh có chút xao động. Yếu hầu của anh khẽ động đậy lên xuống, nghe thấy âm thanh mềm mại dịu dàng của cô, đưa tay đút miếng bánh hình thuốc lá vào trong miệng cô, “Ăn thử xem, ngon lắm đó.” Nhạc Nha vô thức cắn một cái: “Hở?” Trước mặt đột nhiên có bóng người cúi xuống, anh cắn lên đầu bên kia của cái bánh, sau đó từ từ tiến về phía trước, mãi cho đến khi chạm vào môi cô. Trong bóng tối, chỉ thấy thiếu niên khẽ chuyển động. Nữ sinh váy ngắn đứng sau cột trụ lại chửi thề một tiếng, nhìn xuống điện thoại đang không ngừng rung lên, đám chị em sốt sắng hỏi cô ấy đang xảy ra chuyện gì. Từ góc độ của cô ấy chỉ nhìn đến chính diện của Trần Dạng nên có thể thấy rõ hành động của anh, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể đoán mò từ khoảng cách này. Nữ sinh váy ngắn gõ bằng hai tay, nhanh chóng nhắn lại: “Tớ sắp chết đến nơi rồi rồi, Trần Dạng đút điếu thuốc vào miệng một nữ sinh, sau đó còn hôn lên, vậy không phải là nuốt khói à… Cậu ấy không sợ chết hả?!!” “Nuốt khói là cái quỷ gì?” “Cậu nói thật đó hả???”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]