May mắn là búp bê được đặt trên bàn, vì tay cầm kính lúp của Lương Thiên hơi run, nếu làm rơi thì thế nào cậu ta cũng khóc chết mất. Lương Thiên giả vờ thu hồi kính lúp, xoay người lại cười cười, nói: “Đẹp, đẹp, có thể không đẹp được sao?” Trần Dạng không trả lời, kéo ghế ngồi xuống. “Phía trên này có viết gì đó, Dạng ca, cậu biết là ghi gì không?” Triệu Minh Nhật tò mò hỏi: “Ở chân bên kia đó.”
Trần Dạng giữ búp bê giữa hai ngón tay, lật ngược lại. Chính xác là có hai chữ rất nhỏ, mắt thường không thể đọc được. Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, chiếu lên khuôn mặt thanh tịnh của Trần Dạng. Lương Thiên ở bên cạnh đưa kính lúp qua, nói: “Cái này nè, dùng cái này nhất định nhìn thấy rõ, cam đoan là cậu có thể đọc được trên đó viết gì.” Trần Dạng không nhúc nhích, lạnh nhạt nhét búp bê vào túi áo, “Nhìn cái gì, vào học rồi.” Lương Thiên: “…” Lời này thốt ra từ miệng anh sao lại chẳng tự nhiên chút nào cả. Tiết đầu tiên là tiết của chủ nhiệm lớp. Đang học, Lương Thiên và Triệu Minh Nhật truyền tờ giấy nhỏ với nhau: “Cậu nói thử xem, sao cậu ấy không hiếu kỳ trên người búp bê viết gì hết vậy, không hợp lẽ thường lắm à nha?” Là món quà tự tay nữ sinh mà bản thân vô cùng hứng thú tặng, không phải nên xem xét từ đầu đến đuôi à? Triệu Minh Nhật trả lời cậu ta: “Chắc là đã biết từ lâu rồi.” Lương Thiên lập tức nghĩ thông suốt. Có lẽ Trần Dạng đã xem qua trước khi họ nhìn thấy rồi, cũng không chừng là Nhạc Nha trực tiếp nói cho anh biết. Sau đó cả hai người họ giả ngốc không biết gì. “Lương Thiên, Triệu Minh Nhật, hai em nói chuyện vui vẻ như vậy, không bằng đứng lên giải bài này giúp mọi người được không?” Giọng nói của Chu Minh Xuân đột ngột vang lên khiến hai người giật mình. Lương Thiên lau trán, sao mình lại xui xẻo thế này chứ, tờ giấy bé xíu cũng bị thầy ấy phát hiện, mắt của thầy chủ nhiệm là mắt chim ưng à? Triệu Minh Nhật thấp giọng hỏi: “Bài nào vậy?” Lương Thiên khẽ lắc đầu. Hai người đều đứng lên, cúi đầu nhìn bàn của mình. Đang chuẩn bị đón nhận lời phê bình của Chu Minh Xuân, trên bàn Lương Thiên đột ngột xuất hiện tờ đề, cậu ta lập tức trở nên kích động. Đọc lớn đáp án được khoanh tròn trên đó ra. Sau khi nghe xong, Chu Minh Xuân cười gằn nói: “Em vẫn có thể trả lời đúng à, tôi đã thay đổi thứ tự câu mà sao không để ý chút nào thế.” Lương Thiên không hề biết xấu hổ nói: “Em chỉnh sửa lại rồi.” Chu Minh Xuân biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy cậu ta không hề biết xấu hổ hay hoảng sợ, nói: “Hai người các em ngồi xuống đi, còn lén nói chuyện riêng nữa thì tôi phạt đứng cuối lớp đó.” Thầy có thể không nhận ra bài giải đó là của Trần Dạng sao. Lương Thiên vui vẻ ngồi xuống, trả bài thi lại cho Trần Dạng, “Cảm ơn Dạng ca, hôm nay tâm tình của cậu tốt quá nha.” Trần Dạng không cảm xúc lấy lại tờ đề. Lương Thiên chống cằm phát ngốc, sau đó nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Trần Dạng hôm nay thật khác thường, trước kia khi cậu ta bị thầy gọi lên trả lời, anh cũng chỉ nhắc đang trả lời đến câu hỏi nào thôi. Chẳng lẽ là do hôm nay tâm tình của anh thật sự rất tốt? Sau khi tan tiết, Chu Minh Xuân cũng không ra khỏi lớp ngay, mà quay xuống nói: “Trần Dạng, Lương Thiên, Triệu Minh Nhật, ba em đến phòng làm việc của tôi một chút.” Sau đó thầy dẫn đầu đi ra khỏi lớp. Lương Thiên hỏi: “Đi nữa à?” Triệu Minh Nhật suy đoán: “Chẳng lẽ là vì chuyện hồi trưa?” Căn tin buổi trưa đông người như vậy, căn bản không thể giấu giếm được gì, rất nhiều người đều biết bọn họ, cho nên chủ nhiệm lớp phát hiện ra cũng là chuyện bình thường. Bất quá chuyện này có nguyên nhân của nó, cậu ta tin rằng có thể giải thích rõ ràng với thầy. * Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ cũng bị gọi lên phòng làm việc của giáo viên. Cô Tưởng hỏi: “Có người nói với cô chuyện xảy ra lúc trưa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao không nói chuyện đàng hoàng với nhau mà đã động tay động chân rồi?” Căn tin không có máy quay an ninh, đều là do căn tin kể lại cô mới biết. Tạ Khinh Ngữ giải thích: “Có phải là do nam sinh kia tố cáo không cô? Cậu ta chen ngang hàng nên tụi em mới tranh luận với cậu ta, ai ngờ cậu ta muốn đánh tụi em, đúng lúc có nam sinh khác đi ngang qua nên mới kịp thời giúp cản cậu ta lại.” Nhạc Nha gật đầu, “Dạ, bọn họ không có đánh nhau.” Cô Tưởng hỏi: “Thật không? Hai em không sao chứ?” Nhạc Nha vô thức che giấu một ít cảm xúc: “Không sao ạ, cậu ta chưa kịp đánh tụi em đã có người khác kịp lúc ngăn cản rồi.” Cô Tưởng hỏi thêm vài chi tiết, vô cùng tỉ mỉ. Lúc ra khỏi phòng làm việc, Tạ Khinh Ngữ nói: “Chuyện này may mà có nhóm Trần Dạng, tụi mình bị giáo viên gọi lên thì chắc chắn bên bọn họ cũng vậy.” Đang nói, cả hai nhìn thấy tóc đỏ và tóc vàng đi ngang qua ở hành lang đối diện. Lương Thiên phất tay với hai cô. Cách đó không xa, Nhạc Nha nhìn thấy Trần Dạng với áo khoác đồng phục bung mở, đi phía trước bọn họ, bộ dáng thanh thanh đạm đạm. Chờ đến khi anh nhìn qua, Nhạc Nha mới dời ánh mắt. * Chuyện xảy ra lúc trưa truyền ra ngoài. Trong trường ít khi xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng đôi khi những chuyện hung hăng càn quấy mà hả giận thế này cũng sẽ xảy ra, thậm chí còn có người quay phim lại rồi bí mật truyền ra ngoài. Nhưng vì không quay chính diện nên chỉ có thể nhìn thấy mặt bên. Mọi người ở lớp 1 đều nhận ra Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ, lại nhìn sang mặt bên điển trai của Trần Dạng, sau giờ học cả đám nữ sinh đều kéo đến hỏi thăm Nhạc Nha. “Nam sinh kia đẹp trai quá đi, Nhạc Nha, cậu có biết cậu ấy tên gì không?” “Rốt cuộc trong căn tin xảy ra chuyện gì vậy?” “Cậu ấy cứ thế thẳng tay ném khay ăn qua à? Cuối cùng bọn họ bay vào đánh nhau hay bỏ qua vậy?” “Cậu biết nam sinh kia không Nhạc Nha?” Cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi của Nhạc Nha bị đẩy ra, bạn học đều thò đầu vào hỏi, khiến cô bị mọi người hù dọa không ít. Tạ Khinh Ngữ nhanh chóng tóm tắt lại một lần, “Ai da, chỉ là vấn đề chen ngang thôi, không phải chuyện lớn gì đâu, lúc đó không có đánh nhau, sao tự dưng mấy cậu quan tâm đến chuyện này quá vậy?” Có người trả lời: “Vì thấy trai đẹp chứ sao.” “Thấy cũng vô dụng.” Tạ Khinh Ngữ liếc mắt, “Mấy cậu cứ đến căn tin là gặp được thôi, lúc nào cũng có thể nhìn thấy.” Nữ sinh kia nói: “Cậu ấy đẹp trai thì không cần phải bàn cãi gì nữa rồi, chủ yếu là hành động này soái quá đi, nếu tớ mà là Nhạc Nha, nhất định tớ sẽ theo đuổi cậu ấy!” Nghe vậy, Tạ Khinh Ngữ biết da mặt của Nhạc Nha mỏng, liền đuổi mọi người đi chỗ khác. Lúc này Tô Tuệ ngồi bàn trước mới quay đầu lại bưng lấy mặt, “Đúng là trùng quan nhất nộ vi hồng nhan [1], tớ còn tưởng tình tiết này sẽ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi chứ.” [1] Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (冲冠一怒为红颜) bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế, ý chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh. (nguồn: chiekokaze.wordpress.com) Mặt Nhạc Nha ấm dần, “Cậu đừng có nói mò.” Tô Tuệ giải thích: “Tớ không nói mò nha, mấy câu tớ nói đều là thật đó, tuy tớ không thấy vẻ mặt của nam sinh này, nhưng nhất định cậu ấy đang rất tức giận, tớ từng xem một số chương trình về nghiên cứu biểu cảm con người trên tivi, cằm kéo căng, kèm theo hành động như vậy, rõ ràng là cậu ấy đang tức giận.” Cô ấy nói xong liền mở to mắt nhìn. Nhạc Nha không phủ nhận nữa, “Có thể là do nhìn thấy có người định đánh nữ sinh thôi.” Tô Tuệ bĩu môi, “Cậu nói vậy thì cho là vậy đi.” Nhạc Nha chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở hành lang đối diện người đến người đi, cô cũng không thể nhìn thấy học sinh ở trong lớp bên kia, trừ khi cầm theo kính viễn vọng may ra mới thấy được. Suy nghĩ một hồi, cô đột nhiên bị chính mình dọa sợ. Cô vỗ vỗ mặt, Nhạc Nha, mày đang nghĩ gì vậy. Nhạc Nha thở dài, thấy nước trong bình sắp nguội lạnh, đứng lên nói: “Tớ đi lấy nước.” Tạ Khinh Ngữ phất tay, “Đi đi.” Sắp tới giờ vào học nên phòng lấy nước không có người. Nhạc Nha lấy hơn nửa bình, vì để lâu nước lạnh cô cũng sẽ không uống, rót nhiều cũng chỉ thêm lãng phí. Vừa quay người lại, Trần Dạng đã đứng sau lưng cô. Nhạc Nha vỗ ngực, “Sao cậu đến mà không phát ra âm thanh nào vậy?” Lời trách cứ được thốt ra vô cùng mềm mại. Trần Dạng nói: “Do cậu không nghe thấy thôi.” Nhạc Nha gật đầu, được rồi, là do cô không nghe thấy. Trần Dạng tiến lại gần chỗ cô lấy nước, hơi cúi người hỏi: “Phía dưới con búp bê cậu tặng trưa hôm nay viết gì vậy?” Nhạc Nha nhìn chằm chằm bóng lưng hơi cúi xuống của anh, “Không viết gì hết.” Thật sự cô không viết gì cả, chỉ có tên của cô thôi. Trần Dạng đứng thẳng người lại, nheo mắt. Chuông vào học vang lên, Nhạc Nha nói: “Tôi phải về lớp, cậu cũng nhanh về lớp đi.” Cô xoay người tính rời đi, nháy mắt lại bị Trần Dạng ngăn lại. Mặt anh lạnh lùng, thẳng tay đưa ra chụp lấy cổ tay của Nhạc Nha, kéo cô trở lại phòng lấy nước. Cổ tay mảnh khảnh bị anh nắm chặt còn dư ra một khoảng chừng một ngón tay. Nhạc Nha ôm bình nước, gấp gáp không kịp phòng bị, hai chân xê dịch, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, nhào vào trong ngực Trần Dạng. “Cậu làm gì vậy?” Tim đập thình thịch vì giật mình, cô thốt lên, chống vào ngực anh rồi cảnh giác lùi về sau một bước, định rời khỏi phòng lấy nước thì bị anh kéo lại tiếp. Trần Dạng nói: “Cởi áo khoác ra.” Nhạc Nha còn tưởng mình nghe nhầm, “Cái gì?” Trần Dạng thả tay cô ra, nói lần nữa: “Cởi áo khoác ra.” Giọng anh hời hợt, nhưng qua tai Nhạc Nha lại mang theo một tầng ý tứ khác, cô khoanh tay trước ngực mình. Nhạc Nha sợ hãi, “Cậu không được làm bậy.” Cô cảm thấy mình là người vô tội, lui về sau một bước, “Đang thanh thiên bạch nhật đó, cậu không được làm bậy, tụi mình vẫn còn là học sinh.” Trần Dạng thở dài một hơi, “Cậu đang nghĩ gì vậy?” Nhạc Nha bỗng chốc tỉnh ngộ, cảm giác đúng vậy mà. Không nói không rằng kéo cô vào phòng lấy nước chật chội, còn kêu cô cởi áo ra, dù là ai cũng sẽ cảm thấy sai trái thế nào đó. Trần Dạng thấy cô cảnh giác nhìn anh, liền cởi áo khoác đồng phục của mình, lộ ra lớp áo thun bên trong. Nhạc Nha thấy tay anh luồn qua áo khoác đồng phục, thon dài lại sạch sẽ. Cô hơi sợ hãi, cúi đầu nói: “Có chuyện gì từ từ nói.” Sao tự dưng lại cởi áo chứ. Trần Dạng thấy cô suy nghĩ nhiều như vậy, liền nhắc: “Cậu không thấy phía sau đồng phục của mình có cảm giác bất thường à?” Nhạc Nha sững người. Cô quay đầu nhìn lại nhưng không thấy được gì, dứt khoát lấy tay sờ lên, bên trong tựa hồ như ướt sũng, đầu ngón tay dinh dính màu đỏ nhạt. Cả khuôn mặt của Nhạc Nha lập tức như con tôm vừa được hấp chín. Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi chuyện như thế này lại xảy ra ở đây, lúc nãy cô còn nói nhiều như vậy, cảm giác như mặt mày đời này của cô đã tiêu tùng hết rồi. Cô không dám đoán bậy khi Trần Dạng nhắc đến nó nữa. Nhạc Nha chậm chạp cởi áo khoác đồng phục của mình, lộ ra chiếc áo bên trong, đường may tinh xảo mà giá cả đắt tiền, chiếc áo ôm gọn cơ thể, vô cùng xinh đẹp. Cô ôm đồng phục trong tay, “Rồi sao nữa? Cột ở đây à?” Nhạc Nha mở áo khoác đồng phục ra, chuẩn bị cột lại ngay eo. Chưa kịp chạm tới eo của mình, áo khoác đồng phục trong tay cô đã bị giật lấy, sau đó đầu của cô bị che phủ bởi một lớp áo khác, trước mắt thoáng cái tối đen lại. Nhạc Nha vội vàng kéo áo ra, cũng chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực của Trần Dạng. Cô thoáng đỏ mặt. Trần Dạng không nói gì, đưa tay cầm lấy tay của cô nhét vào tay áo khoác, trong nháy mắt mặc đồng phục của mình lên người cô. Nhạc Nha mờ mịt nhìn anh. Vì áo khoác đồng phục của mình hơi dài, lúc ngồi xuống cũng sẽ ngồi lên một chút vạt áo phía sau, vì thế mới bị dính một chút. Áo khoác sáng màu, vô cùng rõ ràng. Đồng phục nam sinh rất lớn, cổ tay áo phải xoắn lên mấy đoạn, khoác lên người cô dài đến tận đùi, y như cái đầm rộng. Nhạc Nha còn có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát lúc trưa. Không hề đậm mùi, nhàn nhạt dịu nhẹ, lúc ngửi qua còn cảm thấy rất thoải mái. Trần Dạng giúp cô kéo khóa kéo lên, lúc đến xương quai xanh anh thoáng dừng một chút, ánh mắt tối đen lại khó phân định, sau đó kéo thẳng lên cổ áo. Nhạc Nha vội vàng nói: “A, đừng có kéo chặt như vậy.” Trần Dạng nheo mắt nhìn, thấy cô cúi đầu kéo khóa kéo xuống một đoạn, lộ ra một chút xương quai xanh tinh xảo. Thật lâu sau, Nhạc Nha mới ngẩng đầu: “Cảm ơn cậu, ngày mai tôi sẽ trả áo lại, tôi sẽ giặt thật sạch.” Cô nói rất chân thành, không hề cảnh giác chút nào. Ánh mắt thanh tịnh sạch sẽ phối hợp với vẻ mặt ngây thơ, kèm theo nét mê người mà bản thân không hề nhận thức đến, thật sự rất hấp dẫn người đối diện. Trần Dạng cảm giác như mình đã đủ đen tối rồi. Anh dời ánh mắt, rồi nhìn xuống tay của cô, đưa tay ra, cứng nhắc nói: “Đưa bình nước cho tôi.” Nhạc Nha nghe lời đưa cho anh, tò mò hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Trần Dạng đón lấy, đổ một nửa nước ấm trong bình nước của cô đi, sau đó rót thêm một nửa nước lạnh vào, rồi nói: “Đưa tay đây.” Nhạc Nha ngoan ngoãn đưa tay ra. Trần Dạng bắt lấy, đổ nước trong bình xuống tay cô một lần, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên đầu ngón tay của cô. Ngón tay anh xoa xoa ngón tay trắng nõn của cô, nước ấm chảy xuống mang theo từng chút tê dại một, giống như cô đang bị phỏng đến nơi vậy. Tim Nhạc Nha đập thình thịch, nhịn không được lại cong cong ngón tay. Mọi cảm giác trên đầu ngón tay đều lan truyền đến ngực. Mãi cho đến khi Trần Dạng lên tiếng mới gọi được suy nghĩ lẫn tai của cô trở về, “Xong rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]