Mời ăn cơm tất nhiên không thể qua loa được.
Nhạc Nha cũng không quen thuộc khu trường Nhất Trung bên đây lắm, liền hỏi Trần Dạng đã học ở đây hai năm, “Cậu thích ăn gì?”
Trần Dạng nói: “Tôi không kén ăn.”
Nhạc Nha nói: “Cậu trả lời y như mấy người nói sao cũng được vậy.”
Trước kia cô cảm thấy người khác nói sao cũng được cũng rất bình thường, nhưng khi áp vào người cô, sao cũng được sẽ rất khó lựa chọn, bởi vì có quá nhiều sự lựa chọn cô phải quyết định.
Trần Dạng nhìn cô một cái, cố ý trêu chọc cô, nhướng mày nói: “Nói như vậy, có vẻ cậu không hài lòng với câu trả lời của tôi?”
Nhạc Nha vội vàng khoát tay.
Tuy nhiên trong lòng cô thật sự rất bất mãn.
Trần Dạng mím môi cười, dời ánh mắt khỏi người cô, chỉ tay sang một quán ăn ở đối diện, “Ăn ở quán kia cũng được.”
Nhạc Nha ngoan ngoãn nói: “Được.”
Quán cơm nhỏ ở trường học bên này đều không phải nơi cao sang gì, giá cả hợp lí mà hương vị lại vừa ăn, vì đang giữa trưa nên ngoài đường cũng không có nhiều người.
Bên trong được thiết kế rất nghệ thuật, có thể là vì phù hợp với thẩm mỹ của các học sinh hiện nay nên cũng hấp dẫn nhiều người.
Một bữa cơm cũng không được lơ là.
Từ nhỏ Nhạc Nha đã được giáo dục khi ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, cho nên bình thường vẫn luôn ăn từ từ, đôi khi bị bạn học nhìn thấy còn nói cô quá chậm chạp.
Nhưng cô không thể sửa được thói quen đó.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729797/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.