Rồi mọi người đều định ăn luôn nhưng nó đã kịp ngăn lại, nói với mọi người nên đợi Ngọc Linh, coi như là lịch sự đi.
Một lúc sau, Ngọc Linh cũng đã lấy đồ ăn về, trên khay đựng ít đồ ăn ngon đến thảm thương. Chỉ có chút thịt băm và rau cải, kimchi và cơm trắng, ngược lại là bọn nó chỉ toàn cơm nắm thịt hồi, đùi gà nướng sốt cay, …
Nó thấy thế thì cũng hơi thương, dù gì cũng là con nhà giàu, ăn uống như vậy cũng không phải lẽ nhưng nó lại nhìn vào suất cơm của mình, “đối với mình, chút đồ ăn này cũng chẳng đủ đô a…” – Nó thầm nghĩ rồi quyết định kệ Ngọc Linh với khay đồ ăn đấy.
Sau đó nó lấy một chiếc ghế bên cạnh mình rồi nhắc Ngọc Linh có thể ngồi đó, nhưng Linh lại không ngồi luôn mà như chờ gì đó mà cứ đưa mắt nhìn qua hướng Đức Minh rồi lại nhìn sang Nam Thắng. Thấy hai người chẳng quan tâm thì Ngọc Linh mới ngậm ngùi ngồi xuống rồi cảm ơn nó.
Nó đối với lời cảm ơn chẳng hề thật tâm này cũng chẳng hứng thú lắm, chỉ trả lời cho có rồi vùi mặt vào thức ăn, ăn nấy ăn nể.
Thật ra nó nhìn ra rất rõ tâm tư của Ngọc Linh, nhưng nó, chắc chắn sẽ không bao giờ giúp đỡ người bạn mới quen này. Vì sao ư? Nó vốn đã “chèo thuyền” Lâm Mai và Nam Thắng rồi, còn Đức Minh á, mơ đẹp nhé! Nó đương nhiên sẽ không nhường anh cho một người có số EQ âm vô cực rồi…
Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngot-ngao-anh-thich-em/2876411/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.