Diệp Trường Canh mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, chưa bao giờ tham ngủ.
Ngày thường khi gà gáy y liền rời giường, vội vàng đi hái táo, ăn bánh nướng to nhóm a di cho. Giữa trưa đến sông nhỏ xem nhóm hài tử bắt cá tôm, theo chân bọn chúng phân cá ăn. Từ sau khi y thành thân, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều bị quấy rầy, ban đêm bị lăn lộn tàn nhẫn, hôm sau tham ngủ là hiển nhiên.
Tiêu Cảnh Sơn đau lòng y, không cho y làm việc nhà. Gà gáy hắn liền rời giường, hôn hôn Trường Canh còn đang trong giấc mộng, rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị ra sân chẻ củi. Sân không tính lớn, dưới mái hiên treo dã ớt, đàn gà con cúi đầu mổ thức ăn, bộ dáng khờ ngốc cực kỳ giống tiểu Trường Canh của hắn.
Khi Diệp Trường Canh rời giường, đã ngửi được hương thơm bánh nướng.
Tiểu ngốc tử chân trần ra cửa, liền nhìn thấy trên thân Tiêu Cảnh Sơn trần trụi, quơ rìu chẻ củi. Mồ hôi theo da chảy xuống nơi cấm kỵ, sau lưng rắn chắc ngăm đen còn có vết cào ái muội.
Hắn nhìn thấy Trường Canh, trong mắt hiện lên vài tia sủng nịch.
"Bánh bột ngô đã hảo, ngươi rửa mặt sạch sẽ mới có thể ăn."
"Ngô...... Thơm quá a...... Bánh bột ngô ngươi có cho hành vào hay không?"
Diệp Trường Canh đặt khăn lau mặt qua, nước dãi đều muốn chảy xuống:
"Bánh bột ngô có hành mới ăn ngon......" Tiểu ngốc tử trắng trợn nuốt nước bọt.
Dưới lò bếp dấy lên đốm lửa nhỏ. Tiêu Cảnh Sơn đem thịt lợn rừng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngoc-tu/260091/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.