Ðột nhiên ở đầu mé tả có một hán tử trung niên mình mặc áo bào lụa đứng lên nói:- Bữa trước tiểu đệ ở Võ Hán tam trấn được nghe đồng đạo võ lâm cho hay là Lưu tam gia rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi võ lâm cũng vì có chỗ khổ tâm không nói ra được.Gã chột quay lại hỏi:- Các bạn ở Võ Hán nói thế nào? Tôn giá có thể cho nghe được chăng?Người kia cười đáp:- Chuyện thị phi thường xảy ra chỉ vạ miệng. Câu chuyện đó ở Võ Hán nói thì chẳng sao, nhưng đã vào thành Hành Sơn thì không thể hớt lẻo bừa bãi được.Một gã khác thấp lùn, béo mập, giọng nói thô lỗ lên tiếng hỏi:- Vụ đó nhiều người biết lắm rồi, sao tôn giá còn làm ra vẻ bí ẩn cao thâm như vậy? Ai cũng bảo Lưu tam gia võ công quá cao, phúc phận quá tốt đẹp, nên bất đắc dĩ phải rửa tay gác kiếm.Gã nói rất lớn tiếng, trong quán trà bao nhiêu con mắt đổ dồn nhìn vào mặt gã.Nhiều người đồng thanh hỏi:- Vì lẽ gì mà võ nghệ quá cao, phúc phận quá tốt đẹp lại phải rút lui khỏi võ lâm? Như vậy lạ lắm nhỉ!Gã hán tử thấp lùn, béo mập dương dương đắc ý đáp :- Ai không biết nội tình thì dĩ nhiên cho là quái dị, còn người đã biết thì chẳng lấy chi làm kỳ.Có người lên tiếng hỏi:- Nội tình đó thế nào?Gã lùn mập chỉ tủm tỉm cười chứ không trả lời.Một người gầy nhom ngồi cách đó mấy bàn lạnh lùng nói:- Ông bạn hỏi y làm chi? Chính y cũng không biết mà chỉ gặp đâu nói đấy.Gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/195668/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.