Chàng nghĩ thầm trong bụng:- Ngày trước ta ở trên núi Hành Sơn, lão lùn họ Dư kia nhân lúc ta bị thương toan phóng chưởng đánh chết. May ta được Lâm sư đệ ra tay trượng nghĩa cứu trợ mới bảo toàn được tính mạng và sống cho tới ngày nay. Lâm sư đệ từ khi gia nhập phái Hoa Sơn, dĩ nhiên võ công gã tiến bộ rất nhiều, nhưng so với Dư Thương Hải, một bậc tôn sư lão thành về võ học, tất gã còn thua kém xa. Ðêm nay gã ước hẹn lão lùn tới đây trả hận, chẳng hiểu sư phụ cùng sư nương có biết mà đến sau giúp sức không? Nếu hai vị không tới thì ta đang bị trọng thương chẳng biết làm thế nào mà tiếp cứu gã được, bằng cứ ngồi ngoài tự thủ bàng quang cũng không đành dạ.Chàng nghĩ tới đây không khỏi xao xuyến trong lòng.Bỗng nghe Dư Thương Hải cười khẩy nói tiếp:- Nếu ngươi quả là tay có bản lãnh thì nên đơn thương độc mã lên núi Thanh Thành tìm ta mà báo thù tuyệt hận, ta sẵn sàng đón tiếp. Còn ngươi hẹn ta đến đây rồi lại bố trí mai phục sẵn một lũ ni cô ỷ vào số đông để đối phó với ta thì đó là chỗ dụng tâm hèn nhát. Thật là đáng cười! Thật là đáng thẹn!Nghe những lời vu khống của Dư Thương Hải, người không chịu nổi đầu tiên là Nghi Hòa lên tiếng hỏi ngay:- Gã tiểu tử họ Lâm có ân oán gì thì mặc đôi bên ăn thua nhau chứ có liên quan gì đến bọn Hằng Sơn chúng ta? Lão lùn kia! Sao lại ăn nói càn rỡ bảo bọn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366573/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.