Thượng Quan Vân nói mấy câu này, Dương Liên Ðình nghe ra có ý trỏ vào Ðông Phương Bất Bại. Nhưng đồng thời bọn Lệnh Hồ Xung cũng tưởng hắn muốn lấy lòng Nhậm Ngã Hành.Bỗng nghe hắn nói tiếp:- Thuộc hạ đã quyết ý tận trung với giáo chủ thì quân chuột nhắt nào lớn mật dám có điều vô lễ với giáo chủ là Thượng Quan Vân này nhất định không tha.Mấy câu này thật ra có ý thóa mạ Dương Liên Ðình, nhưng khi nào gã hiểu được.Gã cười đáp:- Hay lắm! Trong bản giáo nếu ai ai cũng được như Thượng Quan hữu sứ, hết lòng trung thành với giáo chủ, thì lo gì sự chẳng làm xong? Hữu sứ vất vả rồi! Hãy về nghỉ đi.Thượng Quan Vân sững sờ nói:- Thuộc hạ rất khao khát được ra mắt giáo chủ. Cứ mỗi lần được nhìn kim điện giáo chủ là lại cảm thấy tinh thần phấn khởi, làm việc rất hăng say. Toàn thân rạo rực, tưởng chừng công lực trong người tăng lên bằng mười năm tu luyện.Dương Liên Ðình đáp:- Giáo chủ rất bận rộn, ta e rằng ngài không có thì giờ rảnh để tiếp hữu sứ được.Thượng Quan Vân liền thò tay vào bọc móc ra mười mấy hạt trân châu khẽ nói:- Dương tổng quản! Chuyến này thuộc hạ đi công chuyện được mười tám hạt trân châu xin dâng hết để tỏ lòng hiếu kính. Tổng quản và mong rằng tổng quản cho thuộc hạ tham kiến giáo chủ. Không chừng giáo chủ vui mừng thăng chức cho thuộc hạ cũng nên, khi đó thuộc hạ còn tạ ơn tổng quản rất nhiều.Dương Liên Ðình nhếch mép cười nói:- Ðã là chỗ anh em trong nhà, sao hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366554/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.