Nhạc Bất Quần vẫn thản nhiên nói:- Người ta bảo ngươi đã được Phong thái sư thúc tổ chỉ điểm cho và kiếm thuật đã đến chỗ tinh túy của phái Hoa Sơn thì xem chừng ta không phải là đối thủ của ngươi. Vậy ngươi tuy đã bị đuổi ra khỏi môn trường vẫn có thể dương danh trên chốn giang hồ cho kiếm pháp của bản môn. Ta không khéo bề dạy dỗ khiến cho các vị tiền bối trong chính giáo vì kẻ bất hiếu là ngươi mà phải căm hận. Nếu ta không ra tay chẳng lẽ lại đùn trách nhiệm cho người khác. Ngươi phóng kiếm đâm chết ta đi thôi.Mấy câu nói về sau lại càng nghiêm khắc."Sột" một tiếng! Tiên sinh rút kiếm ra quát:- Giữa ngươi và ta không còn tình thầy trò. Vậy ngươi rút kiếm ra đi!Lệnh Hồ Xung lùi lại một bước đáp:- Ðệ tử không dám!Nhạc Bất Quần phóng kiếm đánh véo một tiếng nhằm đâm vào trước ngực Lệnh Hồ Xung.Chính là chiêu "Thương tùng nghinh khách" trong Hoa Sơn kiếm phái.Lệnh Hồ Xung né tránh vẫn không rút kiếm.Nhạc Bất Quần đâm tiếp luôn hai kiếm. Lệnh Hồ Xung lại tránh khỏi.Nhạc Bất Quần nói:- Ngươi đã nhường ta ba chiêu là hết đạo kính bậc tôn trưởng rồi. Bây giờ rút kiếm ra đi.Nhậm Ngã Hành hỏi:- Xung nhi! Bây giờ ngươi còn chưa phản kích thì định tự tử hay sao?Lệnh Hồ Xung đáp:- Dạ!Rồi chàng rút kiếm ở sau lưng ra cầm tay. Chàng trấn tĩnh tinh thần vì biết kiếm pháp sư phụ quyết chẳng thể nào giết mình được. Mặt khác đương nhiên chàng không dám đụng đến một sợi lông của sư phụ.Nhưng chàng tự hỏi:- Cuộc tỷ đấu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366541/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.