Bỗng nghe có tiếng vó ngựa dồn dập, mấy người kỵ mã lướt qua bên mình Lệnh Hồ Xung.Một người ngồi trên ngựa quát:- Tránh ra! tránh ra!Y vung roi ngựa quất bọn vô lại chạy tán loạn.Lệnh Hồ Xung ngã lăn ra, hắn lồm cồm bò mãi không sao bò dậy được.Bỗng thanh âm một thiếu nữ la lên:- Trời ơi! đây có phải là đại sư ca không?Chính là thanh âm của Nhạc Linh San. Một người khác nói:- Ðể tiểu đệ coi lại xem.Ðó chính là Lâm Bình Chi.Lâm Bình Chi nhảy xuống ngựa trở lại bên Lệnh Hồ Xung, giật mình kinh hãi hỏi:- Ðại sư ca! ... Ðại sư ca sao thế?Lệnh Hồ Xung lắc đầu nhăn nhó cười đáp:- Uống rượu say!... Ðánh bạc thua! ...Lâm Bình Chi ôm hắn dậy đặt lên lưng ngựa.Bọn kỵ mã này ngoài Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San còn bốn người nữa là hai con gái Vương Bá Phấn và hai con trai Vương Trọng Cường tức là anh chị em với Lâm Bình Chi.Bọn sáu người này sáng dậy đi du ngoạn các chùa chiền ở Lạc Dương cho đến bây giờ mới trở về.Không ngờ vào trong ngõ hẻm này lại gặp Lệnh Hồ Xung bị người ta đánh cho tàn tạ.Bốn người kia trong lòng rất đỗi ngạc nhiên nghĩ thầm:- Phái Hoa Sơn đứng vào hàng Ngũ nhạc kiếm phái. Bình nhật tổ phụ mình đề cập tới phái này nức nở khen ngợi. Mấy bữa trước mình còn bọn đệ tử phái họ rèn luyện võ công thì quả nhiên chúng đều có bản lĩnh đáng kể. Gã Lệnh Hồ Xung này là đại đồ đệ phái Hoa Sơn mà sao để mấy tên lưu manh đánh cho tồi tàn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366462/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.