Lệnh Hồ Xung tiến lại gần mấy bước. Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy trên hai hũ rượu lớn quả nhiên có dán giấy đỏ viết chữ vàng "Túy tiên lâu". Giấy dán nhãn hiệu đã cũ quá rồi, đúng là rượu để lâu. Vốn tính thèm rượu, hắn mừng quá, cười nói:- Ðem một trăm cân rượu lên ngọn núi cao nhất phái Hoa Sơn thì dủ biết mối thâm tình của Ðiền huynh thâm trọng đến thế nào. Lại đây mau! Chúng ta cùng nhau uống rượu một bữa thỏa thích.Hắn vào động lấy hai cái bát lớn.Ðiền Bá Quang đã cạy nắp hũ ra. Mùi rượm thơm bốc lên ngào ngạt.Lệnh Hồ Xung chưa ướt môi đã thấy chếnh choáng.Ðiền Bá Quang bưng hũ lên rót một bát nói:- Lệnh Hồ huynh thử nếm coi thế nào?Lệnh Hồ Xung cầm lấy bát rượu uống một tợp lớn rồi trầm trồ khen ngợi:- Thật là rượu quý! Thật là rượu quý!Hắn lại uống ừng ực hết sạch bát rượu rồi giơ ngón tay cái lên nói:- Ðây là một thứ danh tửu trên đời hiếm có.Ðiền Bá Quang cười nói:- Ðiền mỗ nghe nói những thứ danh tửu trong thiên hạ thì mặt bắc có Phần tửu, miền Nam có Thiệu Hưng. Thứ Phần tửu tốt nhất không ở tỉnh Sơn Tây mà ở thành Trường An. Trong các loại rượu ngon ở Trường An thì "Túy tiên lâu" là đệ nhất. Trước kia Lý Thái Bạch đã say khướt suốt ngày vì thứ rượu đó. Hiện nay trừ hai hũ rượu này không còn hũ rượu thứ ba nào nữa.Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:- Chẳng lẽ dưới hầm Túy tiên lâu chỉ còn lại hai hũ này thôi hay sao?Ðiền Bá Quang cười đáp:- Ðiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366440/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.