Nhạc phu nhân hồi lâu mới định thần lại được. Bà thấy Lệnh Hồ Xung bị trượng phu tát cho hai má sưng u, tím bầm, thì sinh lòng đau xót, dịu dàng nói:- Ngươi đứng dậy đi! Trong vụ này có nhiều chuyện rắc rối mà ngươi chưa hiểu.Ðoạn quay sang bà nói với Nhạc Bất Quần:- Sư ca ơi! Tư chất Xung nhi quá đỗi thông minh. Trong vòng nửa năm nay gã không gặp mặt chúng ta, cứ tự ý luyện công quả nhiên đi vào tà lộ. May mà gã mới lạc bước chưa sâu xa mấy. Ta còn kịp thời kéo gã trở lại con đường chính, chưa đến nỗi quá muộn.Nhạc Bất Quần gật đầu bảo Lệnh Hồ Xung:- Ngươi đứng dậy đi!Lệnh Hồ Xung đứng lên ngó bảy, tám đoạn kiếm và vỏ kiếm gãy rải rác dưới đất, đầu óc hoang mang, không hiểu tại sao sư phụ cùng sư nương lại bảo hắn đã luyện công đi vào tà lộ.Nhạc Bất Quần ngó bọn Lao Ðức Nặc ba tên vẫy tay nói:- Các ngươi lại cả đây!Lao Ðức Nặc, Lục Ðại Hữu và Nhạc Linh San vâng lời tiến lại trước mặt lão.Nhạc Bất Quần ngồi xuống tảng đá lớn chậm rãi nói:- Bốn mươi năm trước, công phu bản môn chia làm hai ngả chính tà.Bọn Lệnh Hồ Xung trong lòng rất lấy làm kỳ. Ai nấy tự hỏi:- Phái Hoa Sơn có võ công bản phái, sao còn chia làm hai nẻo chính tà? Trước nay sao chưa từng nghe thấy sư phụ nói tới chuyện này.Nhạc Linh San hỏi:- Gia gia! Công phu mà chúng ta luyện đây dĩ nhiên là công phu chính phải không?Nhạc Bất Quần đáp:- Cái đó đã hẳn. Chẳng lẽ biết là võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366439/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.