Lệnh Hồ Xung chuyển ý nghĩ rồi bụng bảo dạ:- Hôm ở trong viện Quần Ngọc núi Hành Sơn, suýt nữa mất mạng về chưởng lực của Dư Thương Hải may nhờ Lâm sư đệ giàu lòng trượng nghĩa, chẳng kể gì đến sự yên nguy của bản thân mạnh dạn đứng ra nói mấy câu hùng dũng. Thực ra gã có ơn cứu mạng cho ta. Thế mà ta đem "Tùng Phong kiếm pháp" của phái Thanh Thành để đối phó với "Ngọc nữ kiếm thập cửu thức" của tiểu sư muội thì trong thâm tâm không khỏi có điều hiềm khích Lâm sư đệ và tỏ ra Tịch tà kiếm phổ nhà họ Lâm không đủ chống lại một đòn.Hắn nghĩ thế không khỏi ngấm ngầm hổ thẹn, liền thở phào một cái nói:- Lâm sư đệ tư chất thông minh, lại gắng công rèn luyện, nhất là mấy bữa nay gã được tiểu sư muội chỉ điểm kiếm pháp, chắc võ công gã tiến bộ dị thường. Ðáng tiếc là trong một năm tiểu huynh không hạ sơn được. Gã có ơn với tiểu huynh, tiểu huynh phải ráng giúp gã luyện kiếm mới phải.Nhạc Linh San giương cặp lông mày xinh đẹp lên hỏi:- Tiểu Lâm tử có ơn với đại sư ca ở chỗ nào? Tiểu muội chưa từng thấy gã nói tới.Lệnh Hồ Xung đáp:- Dĩ nhiên chẳng khi nào gã lại kể ra.Ðoạn hắn đem việc bữa trước thuật lại.Nhạc Linh San chú ý nghe rồi nói:- Thảo nào gia gia thường khen gã là người có khí độ hào hiệp. Té ra gã cứu đại sư ca khỏi chết về tay Tái Bắc minh đà. Tiểu muội thấy gã ngơ ngẩn như mán rừng, ai ngờ gã dám vì đại sư ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366434/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.