Lệnh Hồ Xung vừa ngửi thấy mùi thơm mang mác, Nhạc Linh San đã cầm bánh đã cầm tấm bánh bóc rồi cười hì hì đưa cho gã. Gã đón lấy cắn ngay một miếng ăn. Tuy đó chỉ là tấm bánh chay, nhưng có nấm hương, rau khúc, đậu xanh và hạt sen nên rất thơm ngon.Nhạc Linh San nói:- Nấm hương này mới do tiểu Lâm tử cùng tiểu muội mới hái về hôm kia...Lệnh Hồ Xung hỏi xen vào:- Tiểu Lâm tử là ai?Nhạc Linh San cười đáp:- Chính là Lâm sư đệ. Gần đây tiểu muội cứ kêu gã bằng tiểu Lâm tử. Hôm kia gã bảo tiểu muội dưới gốc cây tùng ở mé Ðông ngoài cổng có mọc nấm, rồi gã cùng tiểu muội đi kiếm hàng nửa ngày trời mới có lưng giỏ. Tuy ít nấm, nhưng hương vị cũng khá thơm ngon, phải không đại sư ca?Lệnh Hồ Xung hỏi:- Thơm lắm! Suýt nữa tiểu huynh nuốt cả lưỡi vào! Tiểu sư muội! Sư muội không mắng mỏ Lâm sư đệ nữa chứ?Nhạc Linh San cười đáp:- Sao lại không? Gã mà bướng bỉnh chẳng chịu nghe lời là tiểu muội lại mắng liền. Có điều gần đây gã dễ bảo hơn một chút nên tiểu muội cũng mắng ít đi một phần. Gã gắng công luyện kiếm, khi nào thấy gã tiến bộ tiểu muội lại khen gã vài câu: "Này tiểu Lâm tử! Chiêu đó ngươi sử đúng đấy, khá hơn hôm qua nhiều rồi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Ráng mà luyện đi nghe."Lệnh Hồ Xung nói:- Tiểu sư muội có dạy gã luyện kiếm bao giờ không?Nhạc Linh San đáp:- Ồ! Gã nói giọng Phúc Kiến. Các vị sư huynh, sư tỷ nghe không rành. Tiểu muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366433/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.