Đêm hôm khuya khoắc, mỗi người đều mơ màng sắp ngủ.
Giọng nói của Mạc Văn Ngữ không tính là lớn, nhưng Phó Tinh Thần cảm thấy người đang nói chuyện ở kia đã nghe thấy rồi, cô không thể cúi thấp đầu hơn nữa, chỉ có thể giơ tay chắn mặt, đặc biệt nhỏ giọng mà giải thích một câu: “Anh ta tới đây để bảo lãnh cho người khác…”
Phó Tinh Thần bên này mới nói xong, bên kia đột nhiên ngừng nói chuyện.
Đường Ngộ nhấc chân đi tới, sau đó ngừng ở trước mặt cô.
Cậu mang một giày màu trắng rất sạch sẽ, lấy thị lực 2.0 của Phó Tinh Thần soi mói,cũng không thấy được nửa điểm vết bẩn.
Đường Ngộ duỗi tay về phía mặt cô, sắp bắt được cằm Phó Tinh Thần, đột nhiên bị người ta túm tay trở về.
Thanh âm của anh vang lên: “Thành thật một chút.”
Đường Ngộ cong môi, sau đó hơi cúi xuống nhìn Phó Tinh Thần: “Chị gái, chị không quen biết tôi sao?”
Phó Tinh Thần: “……”
Chẳng lẽ cô nên quen biết cậu ta?
Phó Tinh Thần rốt cũng nâng đầu,lúc đem tầm mắt hướng lại đây không cẩn thận đụng vào ánh mắt Giang Dạ, cô có chút mất tự nhiên mà tránh đi, sau đó nhíu mày lắc lắc đầu.
“Tên tôi là Đường Ngộ.”
Phó Tinh Thần gật đầu.
Nửa phút sau, Đường Ngộ vẫn không mở miệng
Giang Dạ nhìn cậu một cái: “A ngộ, em ra ngoài trước đi.”
Đường Ngộ kéo khóe môi, cười với Phó Tinh Thần một chút, đặc biệt nghe lời mà nhấc chân đi ra ngoài.
Phó Tinh Thần lại cúi đầu, vốn dĩ muốn chơi một ván con rắn dời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nu/73258/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.