Cha Hoắc không cần thanh minh, trực tiếp kéo Hoắc Chu lên xe, sau đó lái về nhà.
Hoắc Chu vài lần muốn nói chuyện đều bị cha Hoắc ngắt lời: "Thấy mẹ mày rồi nói, cha không muốn nghe."
Hoắc Chu: "..."
Khẩu thị tâm phi.
Nhưng mà anh cũng đã rất rất lâu không về nhà, Hoắc Chu cũng muốn quay về thăm cha mẹ, chủ yếu vẫn là lo cho thân thể của họ.
Anh cởi áo blouse trắng của sư huynh ra, lại nhắn tin cho người ta xin lỗi, nói ngày mai sẽ trả lại, dù sao ngày mai anh còn phải đến thăm Dương Khải Hàng.
Bệnh viện cách nhà cha mẹ Hoắc Chu cũng không xa, lái xe hai mươi phút là đến.
Mẹ Hoắc nghe được tiếng mở cửa, nhìn thấy Hoắc Chu liền sửng sốt: "Chu Chu đã trở về? Hai cha con gặp nhau như thế nào vậy?"
Hoắc Chu gọi một tiếng "Mẹ" lại gấp không chờ nổi: "Hai người thì ai sinh bệnh ạ? Cha con vì sao lại ở bệnh viện?"
Lão Hoắc ngày trẻ vô cùng thấu tình đạt lý, khi tuổi tác cao tính tình lại ngược lại, có đôi khi giống một đứa trẻ một mực ngoan cố với Hoắc Chu, vừa rồi chết sống không nói ra thân thể có vấn đề gì, khiến cho Hoắc Chu sợ tới mức tâm thần không yên.
"Chúng ta không có việc gì, là chân của chú con nên ông ấy giúp đi lấy thuốc." Mẹ Hoắc sợ Hoắc Chu không vui nên nói tránh đi, "Hai người là có chuyện gì?"
Năm đó Hoắc Tưởng giấu thư của Hoắc Chu, sau đó Hoắc Chu thật sự không bao giờ để ý tới Hoắc Tưởng. Rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nhan-toi-tung-choc-gheo-day-thi-thanh-cong-roi/4116884/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.