Cảnh cục, khoa pháp y, phòng giải phẫu.
Vòi nước chảy "ào ào", Hoắc Chu mặt không chút thay đổi lặp đi lặp lại động tác xoa tay.
"Anh Hầu(*)." Thực tập sinh Hạ Thi Đào chậm rãi lùi xuống trước mặt Lý Hậu, nhỏ giọng nói, "Anh có phát hiện thầy Hoắc của chúng ta hôm nay rất không đúng không?"
(*) Hầu: con khỉ
Lý Hậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Chu, phát hiện anh vẫn đang rửa tay, lại tiếp tục cúi đầu sửa báo cáo trên tay, "Có đâu? Thầy Hoắc không phải lúc nào cũng rửa tay rất lâu sao?"
"Ước chừng ba phút." Hạ Thi Đào liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, "Em cá rằng hôm nay thầy Hoắc có tâm sự. Lúc ở quán bar, ảnh..."
Hạ Thi Đào còn chưa nói xong, Hoắc Chu đột nhiên quay đầu lại.
"Có kết quả rồi à?"
Hạ Thi Đào giật mình một cái, đột ngột ngẩng đầu đụng mạnh vào ngực Lý Hậu, nước mắt cũng chảy ra.
Cô lắc đầu, nghẹn lời, "Chưa, chưa có ạ."
"Không cần phải thương tâm như vậy chứ?" Hoắc Chu lau khô tay, đi loanh quanh như thể muốn tìm việc gì đó làm mà lại không biết làm gì, chạm nơi này sờ nơi kia, "Làm pháp y lâu như vậy, thấy người chết còn khóc nữa?"
Hạ Thi Đào lau nước mắt trên khóe mắt, mãnh liệt hướng Lý Hậu một ánh mắt bát quái.
Trạng thái của thầy Hoắc hôm nay thật sự có vấn đề, trước kia bắt gặp ai khóc thì anh chỉ biết tỉnh bơ nói một câu "Nước mắt không phá được án".
Lý Hậu: "..."
"Hai người tập trung làm việc đi, có kết quả thì gọi anh."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nhan-toi-tung-choc-gheo-day-thi-thanh-cong-roi/4116848/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.