Hoắc Chu rời khỏi quán bar, cũng không nóng ruột về nhà, lững thững đi bộ về phía trước.
"Tiểu Mễ Chúc!" Một giọng nói hơi hướng trêu ghẹo đột nhiên vang lên bên tai.
Hoắc Chu nhìn theo hướng giọng nói phát ra liền thấy Hứa Diệu tóc rối bay bay đứng trước một quán ăn vặt, rụt cổ khoanh tay, hơn nữa còn thêm vẻ mặt thèm nhỏ dãi, thoạt nhìn còn nghèo khổ hơn cả người lang thang bên đường. May mà chủ quán người ta vội vàng buôn bán nên mới không rảnh mà đuổi cậu ta đi.
"Cậu ở đây làm gì?" Hoắc Chu đi qua, "Bắt được hung thủ rồi?"
Hứa Diệu lắc đầu, tội nghiệp nói, "Đói quá, không có sức bắt hung thủ."
Hoắc Chu theo tầm mắt cậu ta xẹt qua quán bar Mị Sắc, khóe miệng nhếch lên, "Cho nên ở đây chờ tôi? Nếu đêm nay đây không đến quán bar thì sao?"
"Không có chuyện đó, tôi đoán là cậu sẽ đến mà." Hứa Diệu vui vẻ, không chút khách khí nói, "Ây dà, tôm hùm đất vừa mới đưa ra thị trường, thiên tiên mỹ vị, đúng là thời điểm ăn uống thỏa thuê, tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ(*)..."
(*) Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ: cố tình không bằng ngẫu nhiên gặp được
"Có thể đừng dùng thành ngữ được không?" Hoắc Chu đau đầu, hướng tới một quán ăn khuya.
Hứa Diệu lập tức vui sướng đuổi theo, cướp nói, "Ông chủ, cho năm cân tôm hùm đất!"
Hoắc Chu nhìn qua, chọn một bàn có thể nhìn thấy cửa quán bar.
Hứa Diệu rót hai ly bia, chạm với Hoắc Chu một cái, "Cảm ơn đại ca, cậu chính là Thần Tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nhan-toi-tung-choc-gheo-day-thi-thanh-cong-roi/4116847/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.