Hoắc Chu còn đang hăng hái chọc thì bị mẹ xách đi, "Nhanh lên, thời gian cũng không còn sớm nữa."
Hoắc Chu đành phải lưu luyến mà vẫy tay tạm biệt Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài thở ra một hơi, buông lỏng nắm tay nhỏ vẫn lén nắm chặt.
Đi khỏi khu tập thể, khi Hoắc Chu quay đầu liếc mắt một cái đã không còn thấy Lạc Thanh Hoài.
Mẹ cúi đầu nhìn cậu: "Rất thích Thanh Hoài sao?"
"Vâng." Hoắc Chu gật đầu lia lịa.
Mẹ Hoắc nói: "Vậy con về sau phải chú ý tới em nhiều, Thanh Hoài không có cha. Nếu có người bắt nạt em, con là anh thì phải bảo vệ em, biết chưa?"
Hoắc Chu không hiểu lắm, "Tại sao em ấy lại không có cha?"
Mẹ Hoắc cũng không biết giải thích với cậu như nào, chỉ thở dài một tiếng đầy phức tạp.
Lúc đó Hoắc Chu còn chưa nghe hiểu ý tứ của tiếng thở dài này, chỉ nhất nhất nhớ kỹ phải bảo vệ Lạc Thanh Hoài.
Chờ Hoắc Chu từ nhà bà nội trở về đã là mười giờ đêm, rất nhiều bạn bè đã đi ngủ.
Nhà Lạc Thanh Hoài sáng đèn giữa màn đêm tối tăm, một chồng bát đĩa lớn đặt bên vòi nước, mẹ Lạc ngồi xổm trên mặt đất rửa bát, Lạc Thanh Hoài cầm khăn lông ngồi bên cạnh lau khô từng cái.
Hoắc Chu sờ túi áo, phát hiện ra một viên chocolate vừa lấy từ nhà bà nội về.
Cậu hưng phấn mà chạy tới ven hàng rào tre, la lớn: "Thanh Hoài, em lại đây."
Lạc Thanh Hoài nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn Hoắc Chu đang cười ngu ngốc, đứng tại chỗ không di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nhan-toi-tung-choc-gheo-day-thi-thanh-cong-roi/4116820/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.