Kiều Ứng nửa đêm tỉnh lại, cảm thấy có chút lạnh. Ở trên giường nhúc nhích một chút, mơ mơ hồ hồ nghĩ thể chất mình vốn sợ lạnh, thế nào lại đem điều hòa mở thấp như vậy. Miễn cưỡng mở to mắt, phát giác TV trong phòng đang mở. Trong bóng đêm hình ảnh trên màn hình nhấp nháy, chỉ thấy người trên TV nói chuyện, nhưng không phát ra một chút thanh âm. Tầm mắt Kiều Ứng còn có chút mờ mịt, ngẩn ra nhìn vào màn hình, nghĩ người nọ thế nào lại nhìn quen mắt như vậy, sau đó hơi thanh tỉnh một chút, phát giác thiếu niên đang cười đến tiền phủ hậu ngưỡng (1) kia, không phải là mình sao.
Tầm mắt di chuyển, rồi đột nhiên phát hiện có người đang ngồi trên sàn nhà ngẩng đầu xem TV, đưa lưng về phía hắn. Kiều Ứng kinh ngạc “A” một tiếng, người nọ lập tức quay lại.
“Thẩm, Thẩm Liễm?”
Thẩm Liễm mặc áo choàng tắm, quay đầu nhìn hắn: “Anh đã tỉnh?”
“Anh sao lại ở chỗ này?” Cổ họng vô cùng khó chịu, thanh âm cũng có chút khàn khàn. Kiều Ứng chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, hắn nhớ mang máng mình uống say, là Thẩm Liễm đưa mình về khách sạn. Chính là, sao hắn còn ở lại trong phòng mình?
Thẩm Liễm chỉ chỉ áo choàng tắm trên người: “Anh không nhớ rõ? Anh uống say, ói đầy người tôi. Tôi chỉ mượn phòng tắm của anh tắm rửa sạch sẽ, quần áo đã giao cho khách sạn giặt, nhưng là quần lót còn chưa khô đâu.”
Kiều Ứng có chút hồ đồ, nghĩ thầm tôi có ói cũng là ói lên quần áo anh, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-minh-tinh/201554/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.