Chương trước
Chương sau
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ, chu đáo của mọi người thì bụng của Câu Nguyệt cũng biến hóa lớn theo từng ngày, trước đó hơi lồi lên thì bây giờ đã nhô cao lên rồi, thỉnh thoảng còn có thể cảm giác được thai động dù rất nhẹ. Y bà nói còn khoảng nửa năm nữa sẽ đến kỳ lâm bồn, hơn nữa sau khi kiểm tra xong đã xác định được là một tiểu miêu nữ.
Nhưng trong lúc này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Doãn Bạc Yến và Liên Tâm thuận lý thành chương thành thân với nhau, không lâu sau là Bạch Chúc đã gả cho Vũ An dưới sự khiếp sợ cùng kinh ngạc của mọi người, hiện tại các nàng cùng nhau xuống nhân gian dạo chơi rồi, thỉnh thoảng sẽ gửi thư về cùng với đặc sản địa phương, chọc cho Câu Nguyệt ngưỡng mộ không ngớt. Mà Đại ca của nàng trước giờ vẫn luôn si mê đạo pháp Tiên gia, khoảng thời gian trước nghe nói có Thần Quân muốn chiêu mộ đệ tử nên đã kích động thu thập hành lý bỏ chạy đến tiên vực bái sư tu hành, thỏa mãn tâm nguyện nhiều năm của hắn. Cuối cùng hôn sự của Tấn Vân và tỷ tỷ của nàng vẫn luôn khiến phụ vương lo lắng cuối cùng đã được ấn định.
Tất cả đều viên mãn.
Lúc này Câu Nguyệt đứng trong đình trúc, tách bức màn trúc che chắn phía trước ra, nhịn không được quay qua khung cảnh bên ngoài mà thở dài một tiếng. Những ngày an bình luôn trôi qua rất nhanh, bốn mùa chưa kịp nhận ra đã yên lặng thay đổi. Ma giới lúc này đã vào đông, thời tiết càng lúc càng lạnh hơn, một số nơi còn bị tuyết trắng bao phủ, sau núi tất nhiên cũng tiêu điều hơn rất nhiều.
"Cẩn thận bị cảm lạnh" Phàn Thiện ở sau nàng lặng lẽ hạ một tầng kết giới vây chắn xung quanh, sau đó tung ra một kiện áo choàng rộng quấn hai người lại. Nàng ôm lấy Câu Nguyệt đứng một hồi bỗng nhiên ôn nhu nói: "Hay là gọi Hoa sư đến xử lý chỗ này một chút đi, khắp nơi đều là hoa có thể nhìn vui mắt một chút"
"Ngươi lại nghĩ miên man phải không?" Người trong lòng cười khẽ: "Tuy là y bà có nói nữ nhân mang thai hỉ nộ vô thường, thường bị những sự vật biến hóa bên ngoài ảnh hưởng đến tâm tình, nhưng mà ta không bị cảnh tượng thê tịch này mà buồn đâu. Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta thì ta đều vui"
Phàn Thiện nghe Câu Nguyệt nói như vậy, khóe miệng không khỏi cong lên, phần ưu sắc giữa mày cũng theo đó mà tiêu tán.
"Đừng quá lo lắng" Câu Nguyệt ngẩng đầu cọ cọ vào cằm Phàn Thiện, sau đó thuận thế tựa lên vai nàng, ngước mắt nhìn rừng cậy trơ trọi bên ngoài, cùng với đó là một bầu trời xám tối.
"Ta chỉ muốn ngắm tuyết thôi" Nàng lại thấp giọng nỉ non một câu.
Lúc này trên núi đã bắt đầu có hoa tuyết bay xuống. Ban đầu là những hoa nhỏ, dần dần thành lông ngỗng bay khắp bầu trời. Những lúc không có gió, hoa tuyết bay xuống cực kỳ thong thả, tựa như bị một bàn tay vô hình che chở, cẩn thận từng chút một mà bay xuống. Câu Nguyệt thấy một mảnh trắng chậm rãi bay qua trước mặt nàng, trắng noãn trong suốt, đường viền mềm mại phát sáng.
Lúc này nàng thở một hơi vào không khí, lập tức tỏa ra một màn sương trắng. Nàng thấy vậy cũng muốn thử lại một lần, và quả đúng là như vậy.
Phàn Thiện phát hiện người trong lòng nổi lên tính trẻ con liền buồn cười lắc đầu, siết áo choàng chặt hơn một chút.
"Thật ấm" Câu Nguyệt thấp giọng lầm bầm một câu. Men theo cơn tuyết rơi xuống mỗi lúc một nhiều, sắc trời cũng bắt đầu u ám, nhiệt độ ấm nóng xung quanh đột nhiên giảm xuống, nhưng nàng tựa vào lòng Phàn Thiện lại chẳng cảm nhận được chút lạnh lẽo nào. Cái ôm ấm áp như vậy thật khiến nàng yên tâm.
"Đại Cẩu, ta muốn xem hoa đăng Linh Lan" Một lát sau, nàng đột nhiên nói.
"Hoa đăng Linh Lan?" Phàn Thiện hơi kinh ngạc: "Nhưng mà thời tiết này không có hoa Linh Lan"
"Ta mặc kệ, ta muốn xem" Mỗ mèo ôm thắt lưng Phàn Thiện lắc lư.
Phàn Thiện bỗng nhớ lại lời y bà từng nói, nữ nhân mang thai rất khó hiểu, tùy hứng không cách nào đoán trước được.
Nhưng nàng vẫn không cách nào từ chối được yêu cầu của người yêu, chỉ phải dùng linh lực biến ra một đóa Linh Lan hồng nhạt trong lòng bàn tay, bay vào giữa không trung. Trong chớp mắt, hoa Linh Lan biến thành đèn lồng, một cái, hai cái, ba cái, chậm rãi bay lên, rọi sáng sườn núi tuyết bên cạnh.
Câu Nguyệt không làm ầm ĩ nữa mà yên lặng nhìn, dần dần viền mắt có chút nóng lên.
"Sao vậy?" Phàn Thiện nhạy cảm nhận ra cảm xúc thay đổi của người trong lòng, nàng khẩn trương hỏi: "Khó chịu ở đâu sao?" . Truyện Điền Văn
"Không có" Câu Nguyệt lắc đầu, rầu rĩ nói: "Chỉ là nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia thôi... Gần đây cũng không biết làm sao, luôn thích nhớ lại"
"Vậy... ngươi nhớ đến chuyện gì vui à?" Phàn Thiện cố ý dẫn đề tài để chọc nàng vui.
Mỗ mèo lại híp mắt nói: "Nhớ đến trước đây ngươi khi dễ ta"
"Thật à?" Đuôi mày Phàn Thiện thoáng nhướn lên, cười cúi đầu hôn vài cái lên mi tâm Câu Nguyệt xem như nghiêm phạt nàng. Câu Nguyệt không tránh được liền dùng tay cào bên hông nàng. Lúc hai người đang vui đùa thì hai thị vệ từ xa vội vã chạy tới, khom người hành lễ, sau đó dâng lên một hộp gỗ dài nói: "Phò mã, đây là của Tế Ngưng thượng tiên nhờ gửi cho ngài, vừa được đưa đến đây"
Câu Nguyệt thấy bọn họ vừa nói chuyện vừa thổi ra khí trắng, nàng nhịn không được mà khẽ cười. Nếu không phải vẻ mặt quá mức cung kính, mặc giáp phục cũng dính tuyết trắng thì thoạt nhìn hai người họ như đang ăn không khí rồi lại thả ra. Vì vậy nàng lấy hộp gỗ rồi cho bọn họ lui, miễn cho bị đông lạnh giữa trời tuyết này.
"Mở ra xem đi" Nàng phủ rèm xuống, kéo Phàn Thiện ngồi xuống bàn.
Phàn Thiện theo lời nàng mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong là hai ống tre cùng một phong thư. Sau đó nàng mở thư ra xem trước, đập vào mắt nàng đều là lên án nàng quá bạc tình bạc nghĩa, ngữ điệu la hét khiến nàng bật cười. Không cần nghĩ tới thì bộ dáng đầy nhân khí hết sức sinh động kia đã hiện ra trong đầu nàng rồi.
Sau đó lại mở ống tre ra, bức họa được cuộn tròn càng khiến nàng dở khóc dở cười, người nọ thế nhưng lại vẽ minh họa tư thế quyến rũ gửi cho nàng, nói là cái gì để nàng nhìn vật nhớ người, giải quyết nỗi tương tư...
Câu Nguyệt nheo mắt lại: "Nàng là ai?"
"Người quen cũ"
"À hả?"
Phàn Thiện: "Ngươi còn nhớ Đường Lăng lúc trước giả mạo ta không, Tế Ngưng là sư phụ của nàng"
"À... Ta nhớ ra rồi, Cận Thiên Tông Tế Ngưng Chân Nhân" Câu Nguyệt nhớ lại tình cảnh nữ đạo cô theo các nàng trừ ma, đột nhiên ánh mắt híp lại, cười như không cười nói: "Ta nhớ rõ lúc đó Đường Lăng nói cái gì... Ngươi phụ tâm sư phụ của nàng sao?"
"Phụ tâm thì không dám nhận" Phàn Thiện buồn cười véo chóp mũi của tiểu miêu đang ăn giấm kia: "Từ khi còn nhỏ ta đã rời Vân Tung, lúc tu hành ở tiên vực đã quen biết nàng, trong lúc khó khăn nàng đã bảo vệ ta, xem như là có ân với ta" Dù cho mọi nguy hiểm đều là đối phương dựng lên.
Phàn Thiện nói tiếp: "Cách nói người phụ tâm này chỉ là muốn trêu đùa đồ đệ của nàng ta thôi. Tên kia rất có thiên phú, bây giờ đã đạt đến vị trí thượng tiên rồi, nhưng tính tình vẫn bồng bột như trước, có vài phần giống Doãn Bạc Yến"
"Ừm" Câu Nguyệt đáp lại. Không biết vì sao, nghe nói đối phương giống Doãn Bạc Yến thì không còn lo lắng nữa.
"Nàng viết thư này chính là đang trách ta thành thân trong lúc nàng bế quan, cũng không báo cho nàng biết trước. Nàng làm ầm ĩ muốn ta mau sinh nữ nhi, sau đó bái nàng làm sư để bồi thường"
"Bái sư?"
"Ừm" Phàn Thiện cười khẽ: "Có thể đến đó rèn luyện cũng tốt"
"Haha, hài tử còn chưa ra đời mà, vội lên kế hoạch như thế" Câu Nguyệt oán trách nói. Nàng cúi đầu khẽ vuốt bụng của mình, trong ánh mắt tỏa ra dịu dàng: "Ngươi nói xem... hài tử của chúng ta sẽ như thế nào đây?"
"Chắc là rất giống ngươi lúc còn nhỏ" Phàn Thiện trả lời.
"Có thể là mèo vàng. Màu vàng, giống với ngươi"
"Tốt nhất là tính tình cũng giống ngươi, đừng nghịch ngợm giống ta... A!" Nàng đang nói rất hăng hái, bỗng nhiên ôm bụng hô nhỏ một tiếng.
Thần sắc Phàn Thiện biến đổi, vội đỡ lấy nàng: "Sao vậy?"
Câu Nguyệt cắn môi không đáp, trong mắt như nổi lên làn sóng dịu nhẹ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, tựa như mừng rỡ tựa như xấu hổ nói: "Bảo bảo đá ta"
"Phốc, xem ra là giống ngươi rồi" Phàn Thiện thở phào nhẹ nhõm, cũng bị cảm xúc ngọt ngào này tiến vào lòng.
"Lại đây, cho ta nghe một chút" Nàng nửa quỳ trước người Câu Nguyệt, nhẹ tựa đầu lên bụng của nàng, cách một lớp vải mềm, dùng tai của mình cảm nhận tiểu sinh mệnh có huyết mạch tương liên với mình.
Gần đây Phàn Thiện rất hay làm như vậy, Câu Nguyệt cũng mặc nàng mà chỉ mỉm cười. Sau đó nâng tay nhẹ nhàng xoa bụng, xoa lên gương mặt tuyệt mỹ của người yêu cùng mái tóc đen mềm mại kia.
Bên ngoài đình nổi gió lạnh, gào thét xuyên qua khu rừng. Những hạt tuyết phủ đầy dưới đất bị cuốn lên, bay lả tả, che đi cảnh vật xa xa. Trong đình lại như không liên quan đến bên ngoài, là một nơi nhỏ vô cùng yên bình. Hai người lúc này cũng đang yên tĩnh cảm nhận ấm áp.
"Ta nghe hài tử nói chuyện" Hồi lâu, người đang tựa trên bụng của nàng nhẹ giọng nói.
Khóe miệng Câu Nguyệt cong lên, phối hợp theo hỏi: "Vậy à? Hài tử nói gì?"
Nàng hỏi xong thì thấy Phàn Thiện ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Đôi môi mỏng khép mở, nhẹ nhàng kêu một tiếng...
"Meo meo ~"
...
Bảy tháng sau, trong vương cung Ma giới truyền đến tiếng khóc nỉ non vang dội của trẻ con, cuối cùng một tiểu công chúa cũng đã hạ giáng xuống thế gian dưới sự chờ đợi của mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.